Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 339: Bảo Lộc (1)

Màn đêm buông xuống, con đường giữa các lều bên ngoài trở nên vô cùng tối, bóng người qua lại cũng vô cùng ít.
Một cơn gió lạnh thấu xương khẽ thổi phất phơ vạt áo của Lý Hỏa Vượng và ống tay áo của Tôn Bảo Lộc phía sau cậu.
Lúc này sắc mặt Tôn Bảo Lộc có chút khó coi, cậu ấy đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của Lý Hỏa Vượng như thế nào, cậu ấy không ngờ rằng thuận miệng nói ra một câu nói dối mà đối phương lại phát hiện ra nhanh như vậy.
"Đừng lề mề nữa, ngày mai còn phải lên đường, tại sao đệ lại nói khúc xương người đó là xương ngựa? Rốt cuộc đệ đang giấu bọn huynh bao nhiêu chuyện?”
Sau khi do dự một lúc, Tôn Bảo Lộc khẽ thở dài: "Lý sư huynh, đệ không phải cố ý giấu bọn huynh, sư đệ chỉ cảm thấy nếu bọn huynh chỉ là khách qua đường, vậy thì có một số tập tục của Thanh Khâu không cần thiết phải giải thích nhiều, nếu nói cho mọi người biết rồi, sợ mọi người sẽ nghĩ lung tung.”
"Chặt người ra cho kền kền ăn, sau đó đập xương ra để trang trí lên người mình. Đây thật sự chỉ là tập tục thôi sao? Huynh không nghĩ như vậy.”
Cảnh tượng nhìn thấy sáng nay đã chấn động rất lớn đến Lý Hỏa Vượng.
Nghe thấy sự hoài nghi trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng, Tôn Bảo Lộc vội vàng biện giải: "Có thể ở trong mắt người khác, chuyện này quả thực có chút kinh thế hãi tục, nhưng đây quả thực là tập tục của Thanh Khâu, ngoại trừ bị bệnh mà chết thì sau khi người Thanh Khâu chết đi đều phải thiên tế.”
"Chôn người xuống đất cũng sẽ thối rữa, không bằng để sinh linh trên trời mang đi, như vậy còn có thể nuôi được một số người, bọn đệ sớm đã quen rồi.”
"Suy cho cùng, cho dù như thế nào thì cuối cùng cũng là do Trường Sinh Thiên định đoạt vãng sinh luân hồi của mọi sinh linh.”
Lý Hỏa Vượng bình tĩnh nhìn Tôn Bảo Lộc đang nói những lời này trước mặt: “Trường Sinh Thiên? Đây chính là vị thần tín ngưỡng của người Thanh Khâu? Bình thường vị này ở đâu?”
Đây là lần thứ hai cậu nghe thấy cái tên này.
Tôn Bảo Lộc dùng tay chỉ vào mặt trăng trên bầu trời: “Ở đó. Trường Sinh Thiên không thể chạm vào chúng ta, không thể tìm thấy chúng ta, nhưng ngài ấy vĩnh viễn có mọi thứ mà chúng ta khao khát.”
“Hả?” Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng tròn kia theo cậu ấy.
"Đó chính là cái rốn của Trường Sinh Thiên, toàn bộ Đại Hắc Thiên đều là bóng hình của Trường Sinh Thiên, là cái bóng được chiếu ra dưới sự chiếu rọi của hai ngọn nến.”
"Toàn bộ màn đêm đều là bóng của ngài? Vậy thì ban ngày thì sao?” Lý Hỏa Vượng tiếp tục hỏi.
"Mặt trời vào ban ngày chính là hai ngọn nến mà Trường Sinh Thiên nắm giữ trong tay! Trường Sinh Thiên đang âm thầm theo dõi chúng ta từ phía sau những ngọn nến. Tất cả chúng ta có thể sống đều nhờ vào Trường Sinh Thiên.”
Tôn Bảo Lộc nói một cách chắc như đinh đóng cột, như thể những lời mà mình nói kia đều là chân lý.
Nghe tới đây, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng có chút suy tư.
Thứ gọi là Ngũ Đại Phật Giới từ miệng của các hòa thượng ở Chính Đức Tự, Đại Na trong kịch Nuo trước đây cùng với Bạch Ngọc Kinh mà mình tận mắt nhìn thấy, còn có thứ gọi là Trường Sinh Thiên từ miệng của Tôn Bảo Lộc hiện tại.
Trên thế giới này, thế giới quan trong mắt của mỗi người đều không giống nhau, hơn nữa thậm chí có một số còn trái ngược với nhau.
Lý Hỏa Vượng đã tận mắt nhìn thấy một số thứ, căn bản không có Trường Sinh Thiên gì, cũng không có Đại Na đồng thời cũng không có Ngũ Đại Phật Giới.
Trong mắt cậu, chỉ có một thế giới hoàn toàn điên rồi, cho dù là con người sinh sống ở phía dưới hay những sự tồn tại mà mình không dám tưởng tượng sống ở phía trên kia, tất cả đều chịu đựng giày vò theo cả thế giới này.
Đối với những thế giới quan hoàn toàn không thiết thực, Lý Hỏa Vượng nên vô cùng kiên định mà bài bác mới phải, nhưng cậu lại cố gắng khống chế mình nghĩ như vậy.
"Có lẽ thứ ta nhìn thấy là giả tưởng, thứ trong miệng bọn họ nói ra là thật, điều này cũng không chắc, dù sao, cho dù so sánh thế nào, những thế giới này đều tốt hơn rất nhiều rất nhiều so với thế giới điên cuồng mà mình nhìn thấy.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng bất động đứng ở đó, Tôn Bảo Lộc mang theo vẻ khổ tâm mà nói: “Lý sư huynh, huynh nhất định không tin đúng không?"
Sau khi trầm tư một hồi, Lý Hỏa Vượng chậm rãi nói: "Huynh tin rồi, coi như những điều đệ nói là có lý, vậy việc bọn họ lấy xương người trang trí lên người mình là thế nào?”
“Đây cũng là một quy tắc được truyền lại từ xa xưa của người Thanh Khâu, nói rằng xương người có thể chữa đựng dũng khí và sức mạnh của con người, treo nó lên người sẽ có thể tăng thêm sức lực và dũng khí, còn có thể xua đuổi tà ma."
“Hơn nữa chỉ có những người lợi hại kia mới có tư cách được người khác tranh cướp, những người không ai biết đến chỉ xứng chôn dưới đất thôi.”
"Tập tục của Thanh Khâu bọn đệ đều tà tính như vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận