Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 936: Nạn dân

Lý Hỏa Vượng so sánh với Đại Tề trong óc của mình, phát hiện người trước mắt đúng là người Đại Tề, không phải giả trang ra!
“Người Đại Tề đến Đại Lương ... đến Đại Lương ...” Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nghĩ một hồi, lại ép hỏi người đàn ông: “Nói! Ngươi đến đây như thế nào? Phải chăng có Tâm Bàn khác?”
“Tâm Bàn là gì? Thì ... thì ta cứ dọc theo con đường phía trước đi thôi.” Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, không dám nói nhiều.
"Mang ta đi nhìn xem!" Lý Hỏa Vượng kéo người kia đi hướng đường đất đầu thôn.
Dưới sự dẫn dắt của người này, Lý Hỏa Vượng đi tới một lối rẽ dưới Ngưu Tâm Sơn.
“Ta ... ta từ con đường kia đến đây, ta thấy ở đây có rừng cây rậm rạp, dọc theo dấu bánh xe tìm được thôn của các ngươi.”
“Đi, đi tiếp.” Lý Hỏa Vượng không biết điều này rốt cuộc đại biểu cho cái gì, nhưng hắn cảm giác sự tình e rằng không đơn giản như vậy.
Nhưng mà không đi bao lâu, bọn họ ngừng lại, vì trước mắt không có đường, đây là một đường cụt.
Người đàn ông nhìn dụng cụ tra tấn lóe tia sáng dưới vạt áo của Lý Hỏa Vượng, sợ tới mức mếu máo:
“Ta ... ta thề với Tam Sơn Đại Vương, ta thật sự không lừa ngươi, ta đi ra từ đây thật mà.”
Khi người đàn ông còn muốn nói cái gì thì bị Lý Hỏa Vượng tai trái nhích nhẹ đẩy ra, hắn nắm chặt chuôi kiếm xông vào trong rừng bên cạnh.
Hắn nhanh chóng thấy một ông già quần áo rách rưới, bụng phình to nằm dưới gốc cây, ông già cầm một cục đá sắc bén liều mạng cạo vỏ cây.
Ông già cạo được một miếng vỏ cây lớn, cẩn thận tách lớp da non màu xanh ẩm ướt mềm mại ra khỏi vỏ cây cứng rắn.
Ông già há miệng không còn sót bao nhiêu cái răng, hai tay run lẩy bẩy, nước mắt lưng tròng nhét vỏ non vào miệng.
Tiếng rào rào không ngớt, Ngưu Tam ngồi xổm trong đám người ôm bát to húp cháo sì sụp.
Cháo gạo trắng không đặc, trong đó còn kèm theo rau dại, củ cải hạt đào, khoai lang khoai tây.
Dù vậy Ngưu Tam vẫn vừa khóc vừa ăn, ngon quá, đời này chưa từng được ăn ngon như vậy.
Ngưu Tam thè lưỡi liếm sạch tổ, đứng lên từ đám người ngồi xổm, thập thò sợ hãi đi hướng lều cháo.
Tuy Ngưu Tam đã gầy trơ xương nhưng vóc dáng cao lớn vẫn dẫn tới hương binh ở bên cạnh chú ý.
"Làm gì! Đứng yên đó!” Mấy vị hương binh của Ngưu Tâm Thôn chĩa trường mâu về phía Ngưu Tam, ngữ khí nghiêm khắc quát.
Bọn họ không thể không nghiêm khắc, thật ra trong lòng cũng sợ, đang yên lành bỗng dưng một đám nạn dân từ đâu kéo đến.
Ngưu Tam rụt cổ, lấy lòng hỏi:
“Cái đó ... Quan Gia, không phải nói một người được hai chén sao? Ta có thể xin thêm một chén không?”
Khi một muỗng cháo gạo thô đổ vào bát của mình, Ngưu Tam cúi đầu khom lưng, lại lùi về đám người hưởng thụ mỹ thực.
Tuy rằng ngày xưa Ngưu Tam ở trong quân làm thập trưởng, xem như nhân vật cứng cựa, nhưng hiện tại chỉ cần có lương thực ăn, kêu hắn ta quỳ xuống chui qua háng đều được.
Lại liếm sạch bát cháo, Ngưu Tam đầu óc nhanh nhạy liếc trộm thôn xóm ở bên cạnh.
Khác với cảnh đổ nát thê lương đã thấy, thôn này dào dạt sức sống, chẳng có chút dấu hiệu gặp tai.
Quá kỳ lạ, nên biết thiên tai đổ ập xuống, người trong toàn bộ Đại Tề không sống nổi một phần trăm, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
"Chẳng lẽ nơi này có cao nhân che chở sao?”
Ngưu Tam chợt thấy một chỗ đồng ruộng phương xa, giữa không trung bỗng nhiên nứt ra cái khe, một đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào màu đỏ từ bên trong chui ra, nhất thời trong lòng xác định ý tưởng này.
Ngưu Tam thấy đạo nhân từ xa liếc hướng nhóm người bọn họ, sau đó đi vào thôn đã dựng hàng rào ngăn cản, đi tới bên cạnh một người kỳ quái trên mặt đốm đen đốm trắng, nói gì đó.
Không lâu sau, Ngưu Tam thấy người quái dị kia chắp tay sau lưng, nghênh nngag đi tới trước mặt đoàn người, dùng ngón tay tùy tay chỉ:
“Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, đi ra!"
Bốn người này xem như vóc dáng cao lớn hơn đám nạn dân một chút, trong đó bao gồm Ngưu Tam.
“Nghe kỹ đây, Lý sư huynh của ta tấm lòng nhân hậu! Là một người lương thiện lớn, không thể nhìn người ta chịu khổ! Cho nên mới sẽ bố thí cháo cho các ngươi.”
“Nhưng hơn một trăm người các ngươi lộn xộn như vậy làm sao quản? Về sau bốn người là thủ lĩnh của những người này.”
“Quản đồng hương của mình cho tốt, ỉa đái đều đi trong rừng! Cũng không thể làm xằng làm bậy, ai không nghe lời thì lôi đầu ra, ngày mai giảm một nửa phần cháo!”
“Vâng vâng!”
Nhìn bốn người cúi đầu khom lưng với mình, Cẩu Oa vẻ mặt đắc ý, loại cảm giác này là thật sự thoải mái.
Nhìn thấy bốn người đi vào đoàn người, Cẩu Oa quay đầu nhìn Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh, hỏi:
“Lý sư huynh, tuy rằng đây là chuyện tốt, chúng ta không thiếu lương thực, nhưng mắt thấy những người này càng lúc càng nhiều, chúng ta lo nổi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận