Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 317: Máu (1)

Nói là cửa khẩu cũng không hẳn, nơi tồi tàn này chỉ có một mặt tường thấp bao quanh, ngay cả binh lính cũng không có mấy người, xiêu vẹo tựa sát tường, bộ dạng vô cùng lười biếng.
"Đây là điều đương nhiên. Thanh Khâu và Hậu Thục vốn chính là đồng minh, trước đây bọn họ không phòng bị như vậy.”
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt Lý Hỏa Vượng, Kim Sơn Trảo giải thích tận tình.
"Đồng minh? Vậy tặc phối quân không phải sẽ giết đến Thanh Khâu đấy chứ?” Lý Hỏa Vượng vừa quan sát một con phố náo nhiệt phía trước vừa hỏi.
"Hoàn toàn không có khả năng này, quân Hậu Thục tiến vào Thanh Khâu, điều này dường như đồng nghĩa với việc hai bên khai chiến, loại chuyện này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc giết hàng ngàn người.”
Nghe đến đây, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nhìn ông già trước mặt một lần nữa: “Ông là muốn dẹp đường hồi phủ rồi?”
Kim Sơn Trảo mỉm cười, chắp tay với Lý Hỏa Vượng: “Chân nhân, sau này có ngày gặp lại, ơn cứu mạng vĩnh viễn không quên."
"Nếu như có một ngày lão phu vào triều làm quan, nhất định sẽ trả ơn một dòng.”
Lý Hỏa Vượng cười: "Ông có làm được không vậy, không có việc gì thì đừng lăn qua lăn lại nữa, tìm một nơi mà dưỡng già đi.”
Nói tới đây, vẻ mặt Kim Sơn Trảo lại trở nên nghiêm túc.
"Quân tử phải tu thân, tề gia, bình thiên hạ! Tại hạ dốc lòng học Tung Hoành Thuật mấy chục năm, há có lý gì mà không dùng đến?"
"Lão già này nhất định phải thực hiện hoài bão, khiến giữa các quốc gia không còn phân tranh, trả lại lãng lãng càn khôn cho thiên hạ này!"
Nói đến đây, trong đôi mắt có chút đục ngầu kia của Kim Sơn Trảo phảng phất ánh sáng.
Lý Hỏa Vượng có chút chấn động bởi Kim Sơn Trảo.
Vậy mà trong lòng ông lão có vẻ nhát gan trước mặt này lại có một lý tưởng vĩ đại như vậy.
Hơn nữa trông bộ dạng của ông, không có lấy chút nào là tùy tiện nói chơi.
Lý Hỏa Vượng đoan chính hành lễ với Kim Sơn Trảo một cái: “Vậy tại hạ chúc ông mã đáo thành công, thực hiện được ý đồ to lớn.”
Kim Sơn Trảo mỉm cười hồi lễ: “Đa tạ chân nhân, vậy chúng ta cáo biệt tại đây.”
"Vù vù vù...” Tiếng rít đột nhiên vang lên.
“Xoẹt” một tiếng, Kim Sơn Trảo đang mỉm cười đã bị một cây kích khổng lồ bay tới chém ngang người.
Gần trong gang tấc, trước mặt Lý Hỏa Vượng, người ông bị chia thành hai phần.
Một giọt máu bắn vào trong miệng Lý Hỏa Vượng đang hơi hé mở vì kinh ngạc cực độ: “Mặn, tanh, còn có đắng.”
Lý Hỏa Vượng không có thời gian để nếm ra quá nhiều vị, bởi vì cây trường kích lóe ra ánh sáng lạnh đã xuyên qua cơ thể của Kim Sơn Trảo, đâm về phía mặt cậu.
Cuộc tấn công lần này vốn là nhắm vào cậu, Kim Sơn Trảo chỉ là thuận tiện giết mà thôi.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng chuyển vị trí theo bản năng, di chuyển cơ thể của mình sang bên trái hai tấc.
"Thịch" Cây trường kích xoẹt qua đầu Lý Hỏa Vượng, nặng nề nện xuống nền đất phía sau người Lý Hỏa Vượng, làm mặt đất vỡ nứt.
Lý Hỏa Vượng không hề hấn gì, cậu cúi đầu nhìn xuống Kim Sơn Trảo trên mặt đất, nhìn nụ cười trên khuôn mặt ông đã dần biến mất, dần dần bị sự mịt mờ thay thế.
Ông mở miệng với Lý Hỏa Vượng, như thể muốn căn dặn điều gì đó với cậu nhưng ánh sáng trong mắt lại nhanh chóng u tối đi.
Nhìn hai đoạn thi thể của Kim Sơn Trảo trên mặt đất, lúc này trong lòng Lý Hỏa Vượng rất buồn phiền, sự việc không nên phát triển như vậy mới đúng.
Kim Sơn Trảo, người vừa nãy còn dự định thực hiện ý đồ cao cả, lại chết một cách lặng lẽ như vậy, giống như một trò đùa.
“Cộp cộp cộp” Xa xa không ngừng vang lên tiếng móng ngựa, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, lửa giận trong lòng càng lúc càng thịnh.
Sau khi đạt đến đỉnh điểm, cậu gầm lên giận dữ với chiếc mặt nạ quen thuộc đó: "Bành Long Đằng!"
Bành Long Đằng dẫn theo hàng trăm kỵ binh, cưỡi trên con người sắt quen thuộc kia của nàng ta từ từ tiến vào cửa khẩu. Ẩn nấp lâu như vậy, vào thời khắc cuối cùng, nàng ta cuối cùng vẫn đuổi tới rồi.
Nàng ta dùng con mắt duy nhất nhìn xuyên qua lỗ trên chiếc mặt nạ, nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không chút tổn thất, trên khuôn mặt đầy hình xăm lộ ra tia cười khẩy.
"Quả nhiên có bản lĩnh, trước đây coi như ta đã khinh địch rồi, có điều lần này sẽ không như vậy nữa, có thể đả thương bổn tướng quân, ngươi cũng coi là có mấy phần bản lĩnh, nếu đã như vậy, sẽ giữ lại toàn vẹn thi thể cho ngươi, lên!"
Hàng trăm kỵ binh đồng thời gầm lên một tiếng, mang theo tiếng gào và khí thế dời non lấp biển xông về phía Lý Hỏa Vượng thế đơn lực mỏng.
Ngay khi bọn họ vừa xông lên được nửa đường, Bành Long Đằng đột nhiên dùng ngón tay chỉ thẳng vào Lý Hỏa Vượng: "Bắn!"
Tất cả kỵ binh đồng thời giương cung, một trận mưa tên bắn thẳng về phía Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận