Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1517: Biến hóa

Giây tiếp theo, Lý Hỏa Vượng nghe được phía trên đầu có tiếng nuốt ừng ực đặc quánh khiến người sợ hãi.
Lý Hỏa Vượng thân thể mất kiểm soát run lên, không phải hắn run sợ, là tua trắng gắn kết thân thể hắn đang run rẩy.
Cùng với run rẩy càng lúc càng kịch liệt, tua trắng của Vũ Sư Cung tự hòa tan thành từng bãi máu loãng chảy xuống từ người Lý Hỏa Vượng. Không còn tua trắng, Tương Tương Thủ bắt đầu tách khỏi người hắn.
Bỗng nhiên cảm giác được cái gì, Lý Hỏa Vượng không cách nào trốn thoát đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó một ngọn núi đen tràn ngập cảm giác áp lực, đứng chổng ngược chạm rỗng chiếm tầm nhìn của hắn.
Trong lòng núi trống rỗng dường như có thứ gì đó đang gầm thét giãy giụa, ảnh hưởng của Thiên Đạo tràn ra không ngừng xâm thực thân thể Lý Hỏa Vượng.
Khi núi đen dốc ngược và cảm giác áp lực nặng nề đè xuống Lý Hỏa Vượng, hắn đột nhiên hiểu được, thứ này cũng không phải một ngọn núi ngược mà là một cái răng! Có thứ gì muốn ăn thịt hắn!
Một chiếc răng đã lớn như vậy, Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên này rốt cuộc lớn bao nhiêu? Nó chưởng quản cái gì!
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ rõ ràng, nhưng dường như hiểu có chút muộn rồi, khi cái răng hạ xuống, hắn không thể động đậy chút nào trơ mắt nhìn hố sâu phía sau chiếc răng, hắn rơi vào tối tăm.
Nhưng giờ phút này hắn không chết, nửa mê nửa tỉnh nhìn thấy một vài thứ, đó là ký ức quá khứ của hắn, một số đoạn ngắn tuổi thơ, hoặc nên nói là một số ký ức.
Trong căn nhà vàng ố, mẹ Tôn Hiểu Cầm đang mỉm cười cầm một hộp bánh ngọt đi hướng hắn.
Hắn nhớ kỹ, đây là ngày sinh nhật mười tuổi, hôm đó hắn chơi trò chơi cả ngày, một ngày vui nhất trong đời.
Nhưng đúng lúc này, bóng tối bao phủ từ bên trái qua, giây lát sau hình ảnh lại bừng sáng, bơ của bánh ngọt rơi đầy đất, dải lụa cột hộp bánh giắt trên quạt điện trần nhà cột thi thể lưỡi thè dài ra của Tôn Hiểu Cầm, tất cả đông lại vào phút này.
Không chỉ cố định trước mặt Lý Hỏa Vượng, còn cố định trong trí nhớ của Lý Hỏa Vượng, sau mười tuổi, Tôn Hiểu Cầm đã không còn trong ký ức của hắn nữa.
Cơ thể của Lý Hỏa Vượng lẽ ra phải bình thường và khỏe mạnh, sau khi ký ức vắng mẹ thì không hiểu vì sao kỳ dị trở nên trở nên xanh xao vàng vọt, sắc mặt cực kém, thậm chí chiều cao cũng thấp hơn một khúc.
Đây chỉ mới là bắt đầu, tất cả tốt đẹp trong ký ức của Lý Hỏa Vượng dần dần bị thay thế bởi những cảnh chán nản và tuyệt vọng.
Hắn nhìn thấy cha của mình bắt đầu say rượu, còn treo hắn lên đá đánh, cuối cùng ông ấy uống say đến chết trên sofa.
Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm giác tâm lý của mình trở nên âm u, tính cách dần thay đổi, hơn nữa mất kiểm soát oán hận hết thảy.
"Không! Điều này không đúng! Không nên như thế này!”
Cảm nhận được những biến hóa đáng sợ này, Lý Hỏa Vượng điên cuồng vùng vẫy trong bóng tối, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được có gì đó rất không ổn!
Khi Lý Hỏa Vượng trơ mắt nhìn mình trong ký ức rút một chiếc móng tay của Dương Na, còn dùng răng cắn đứt một đầu ngón tay của cô rồi chuyển sang ngón tiếp theo, hắn điên cuồng rống to:
"Không! Đây không phải là ký ức của ta! Đây không phải là của ta!”
Trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng mở hộp sọ của mình ra, thò tay vào và chộp lấy một thứ gì đó rồi rút ra một cách thô bạo.
Những ký ức tuyệt vọng nặng nề đó biến mất, nhưng ký ức quá khứ không quay về, chỗ đó chỉ còn một mảnh trắng xóa.
"Ta muốn rời khỏi nơi này! Ta nhất định phải rời khỏi nơi này! Ta muốn rời đi, ta nhất định có thể rời đi!" Lý Hỏa Vượng chém đinh chặt sắt nói xong rút ra long khí không còn sót lại bao nhiêu trên người, bọc nó vào tay, đâm vào bóng tối trước mắt xé mạnh, nước mưa cùng tia chớp từ bên ngoài bắn vào trong.
Một bàn tay thô ráp, một bàn tay mịn màng thò vào túm áo của Lý Hỏa Vượng kéo mạnh ra khỏi đống miếu thờ đổ nát.
Mưa vẫn từ trên trời rơi xuống, mưa lạnh không ngừng quất vào mặt Lý Hỏa Vượng.
Tuy toàn thân đau nhức nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không quan tâm, lập tức nắm lấy tay Dương Na, cẩn thận xem xét.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy ngón trỏ bên phải của Dương Na đã bị cắt đứt hoàn toàn thì con ngươi co rút.
Thấy Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm ngón tay bị đứt lìa của mình, Dương Na lắc đầu: “Không sao, em không trách anh, em biết khi đó anh không thể khống chế được bản thân, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này, nơi này thật sự quá nguy hiểm."
Mưa lớn vẫn từ trên trời rơi xuống, Lý Hỏa Vượng nắm chặt tay Dương Na, nhìn ngón tay đứt đã liền sẹo của cô.
Chuyện này không chỉ đơn giản là ngón tay của Dương Na, nếu ngón tay bị đứt thật thì chuyện khác cũng đều là thật!
Khi nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vọng nặng nề trước đó thực sự trở thành hiện thực, trong mắt Lý Hỏa Vượng hiện lên kinh hoàng, Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên này sửa quá khứ của hắn, sửa mọi thứ trong quá khứ, cuộc đời quá khứ của hắn đã được viết lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận