Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1318: Bệnh tật

Lão run rẩy lấy ra tám đồng tiền, xem vào trong cái mai rùa, giơ lên quá đầu rồi bắt đầu lắc.
Vừa lắc miệng lão vừa thì thào tự nói: "Tử ngọ mão dậu ở bên đường, dần kỷ hợi thân về tha hương.
Giáp chấn ất ly bính tân khôn, đinh kiền mậu khảm kỷ tốn môn..."
Vừa mới đọc xong một nửa, mai rùa trong tay lão đột nhiên nứt vỡ ra, mai rùa vỡ ra cắt qua tay ông cụ, tám đồng tiền bên trong mai rùa dính máu, rơi rải rác trên mặt đất.
Một màn này không khỏi làm cho Cao Chí Kiên nhíu mày, cũng làm không khí trong Ngự thư phòng trở nên áp lực.
Ông cụ dùng quần áo lau máu trên tay, run rẩy sờ vào những đồng tiền trên mặt đất, sau khi lão đụng vào vết máu bắn ra tung toé của mình, cơ thể lão run lên.
Tuy nhiên lão không nói gì thêm, sau khi run rẩy sờ vào mặt trước, sau của tất cả đồng tiền, cúi đầu với Cao Chí Kiên: "Bệ... Bệ hạ, quẻ đại... Cát."
Hai tay Lý Hỏa Vượng nắm thật chặt song sắt lan can, đôi mắt vô hồn nhìn bệnh nhân hóng gió bên ngoài. Quan sát hành vi quái dị của bọn họ.
Hắn suy nghĩ vô cùng lâu, cuối cùng hơi run hé miệng ra tự nhủ nói: "Bọn họ thật sự đều gặp ảo giác sao? Chẳng lẽ mình thật sự luôn bị bệnh tâm thần sao?"
"Giờ cậu mới phát hiện ra sao?" Dịch Đông Lai đè nén giọng nói tức giận, truyền tới từ phía sau.
"Lúc trước cậu giết người, cậu bò lưới điện, cậu tự móc nhãn cầu của mình ra, cậu cảm thấy mình luôn là người bình thường sao?"
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dần dần trở nên dữ tợn, hai tay nổi gân xanh, nắm chặt lấy lan can lưới sắt: "Những chuyện trước kia ta đều có nguyên do xác đáng."
"Có bệnh nhân tâm thần nào giết người, đánh người bị thương mà không có nguyên nhân? Nhưng nguyên nhân này chỉ thích hợp ở trong đầu cậu! Không thích hợp với thế giới bên ngoài."
Lý Hỏa Vượng không nhịn được nữa, xoay người lại trừng mắt nhìn bác sĩ Dịch Đông Lai: "Anh vội cái gì chứ?
Bây giờ ta bị bệnh! Anh vội cái gì?"
"Tôi không vội? Tôi có thể không vội sao? Cậu biết sau khi cậu gặp chuyện không may có ý nghĩa như thế nào với tôi hay không?" Dịch Đông Lai tức giận đứng dậy.
"Điều này có nghĩa là bài luận văn của tôi bị rút lại, có nghĩa là tôi không thể lên chức được! Có nghĩa là tôi tự biến mình thành kẻ ngốc bị đồng nghiệp cười nhạo! Thậm chí lúc trước tôi còn tiếp nhận phỏng vấn! Chậm rãi nói về quá trình trị liệu cho cậu ở trước ti vi đó!"
"Nếu bây giờ cậu không tốt thì đời tôi cũng xong rồi!
Tôi không thể chấp nhận được kết quả như vậy!"
Dịch Đông Lai nói xong, lại ngồi xuống lần nữa, nhắm mắt hít sâu, bắt đầu tự điều chỉnh tâm lý của mình.
Chờ khi hắn mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy tên độc nhãn Lý Hỏa Vượng cách hắn một thước đang nhìn thẳng vào hắn.
"Dịch Đông Lai, lời này của anh là có ý gì? Anh là hình chiếu của ai? Tại sao thay đổi của ta lại ảnh hưởng đến anh?"
"A a a!" Hai tay hắn nắm chặt dùng sức đập xuống mặt bàn, Dịch Đông lai vừa mới khôi phục lại tinh thần lập tức trở nên hỗn loạn rồi.
"Trông chừng hắn! Tôi đi rửa mặt!" Dịch Đông Lai đóng sầm cửa lại, Lý Hỏa Vượng mắt to trừng mắt nhỏ với bảo vệ.
Lý Hỏa Vượng không nhìn hắn nữa, xoay người lại tiếp tục nhìn bên ngoài lưới sắt, và Cao Cận Vân đang ở bên cạnh lưới sắt.
"Ta thật sự bị bệnh tâm thần sao? Vậy tại sao lại chân thực như vậy? Quả nhiên bọn họ đều là thật, những gì ta nhìn thấy lúc trước đều là thật? Cái nào là ảo giác?"
Tất cả những trí nhớ quá khứ trong đầu hắn đều bắt đầu trở nên bất ổn.
Biểu cảm Lý Hoả Vượng giằng co, hắn đứng đó vẫn suy nghĩ vấn đề này, lại nghĩ đến sự trở lại của Dịch Đông Lai.
Sau khi dùng nước lạnh rửa sạch mặt mấy lần, khi Dịch Đông Lai ngồi xuống lần nữa đã nhìn thấy Lý Hoả Vượng đang ngồi đoan chính ở trước mặt mình, hai tay đặt ở trên đầu gối.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Không phải ta bị bệnh tâm thần sao? Anh không phải là bác sĩ chính của ta sao? Còn có thể làm gì nữa, có bệnh đương nhiên phải chữa bệnh."
Dịch Đông Lai nâng cằm của mình, cau mày nhìn Lý Hỏa Vượng, trong lòng đoán người này rốt cuộc đang muốn làm trò gì.
Anh luôn cho rằng mình hiểu rất rõ Lý Hoả Vượng, nhưng bây giờ anh mới phát hiện ra mình vốn dĩ không hiểu chút gì về đối phương.
Nhưng Lý Hoả Vượng cũng không muốn làm gì, hắn thật sự chỉ muốn chữa bệnh mà thôi, nếu bản thân mình thật sự bị bệnh thì hắn thật sự cần phải chữa trị.
Hơn nữa nếu Thanh Vượng Lai đã hoàn toàn buông tha mình thì người có thể cứu mình chỉ có thể có mình mà thôi.
Chỉ cần trị bệnh tâm thần kia thì mình có thì đi ra ngoài, đến lúc đó có thể đi tìm Thanh Vượng Lai tính sổ, tại sao chiến tranh với Tư Mệnh lần trước anh ta lại không ở đó.
"Cậu chắc chắn? Cậu thật sự chắc chắn sau này sẽ hoàn toàn phối hợp với trị liệu của tôi."
"Đương nhiên, chuyện này còn phải hỏi sao? Tôi cũng muốn nhanh chóng tốt lên." Lý Hỏa Vương vô cùng tự nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận