Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 987: Xuất viện (2)

Chính vào lúc này, Ngô Thành từ bên ngoài đi vào, cậu đi đến nói nhỏ bên tai Dịch Đông Lai, hai người cùng nhau đi ra ngoài nói chuyện với nhau.
Bọn họ ở bên ngoài trò chuyện suốt nửa tiếng đồng hồ, đồng thời trong lúc đó còn gọi mấy cuộc điện thoại.
Chờ khi Dịch Đông Lai quay trở lại phòng bệnh, trong tay cậu có thêm một chiếc máy tính bảng.
“Nào, Hỏa Vượng, đây có một số câu hỏi làm phiền cậu làm một chút.”
“Câu hỏi?” Lý Hỏa Vượng nhận chiếc máy tính bảng, nhìn những câu hỏi lựa chọn trên đó.
“Tôi luôn bắt người khác phải làm theo ý mình, và cũng thường tức giận khi người khác vi phạm ý muốn của tôi”.
Có?
Không?
“Tôi luôn lo lắng về việc để người khác làm mọi việc và tôi thà để tự mình làm”.
Có?
Không?
“Ta thường xuyên bị ám ảnh bởi những suy nghĩ vô cớ xuất hiện trong đầu”.
Có?
Không?
Nhìn câu hỏi trên đó, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Đông Lai trước mặt, trong giọng nói mang theo một tia kích động: “Kiểm tra tính cách Minnesota? Hay là SCL-90? Cho tôi kiểm tra cái này, có phải có nghĩa là chỉ cần tất cả các thang đo kiểm tra đều bình thường, thì tôi có thể xuất viện?”
Dịch Đông Lai có chút ngạc nhiên nhìn về phía Lý Hỏa Vượng: “Cậu quả thật hiểu không ít về phương diện này, làm trước đi, đây chỉ là bài kiểm tra đầu tiên mà thôi.”
Nghe thấy những lời này, Lý Hỏa dùng mười hai phần tinh thần, bắt đầu hoàn thành những câu hỏi trên đó, ngón tay của cậu thậm chí đều có chút run rẩy, mình cuối cùng cũng sắp được ra ngoài!
Lý Hỏa Vượng rất nghiêm túc điền xong, tiếp sau đó lại là các loại kiểm tra, thậm chí còn dùng các loại máy móc, để quan sát xem não của Lý Hỏa Vượng có phóng điện bất thường hay không.
Sau một trận giày vò, bọn họ để Lý Hỏa Vượng trở về chờ bên trong phòng bệnh.
Khoảng thời gian này vô cùng cực hình, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc cũng hiểu được một ngày dài như một năm là loại cảm giác gì.
Cuối cùng khi nhìn thấy Ngô Thành đi tới, mở còng tay trên tay mình ra, Lý Hỏa Vượng kích động đến muốn khóc, mình thật sự sắp được xuất viện rồi.
Nhưng mà sau khi còng tay được mở ra, cùng lúc đó một thứ tương tự như một chiếc đồng hồ điện tử màu đen đã khóa vào cổ chân trái của Lý Hỏa Vượng.
“Đây là cái gì?” Tâm trạng vui vẻ vừa rồi của Lý Hỏa Vượng lại trầm xuống một chút.
“Trước đây cậu gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ là giám sát điện tử cậu một năm, xem như là hời cho cậu rồi.”
“Dùng thứ này để theo dõi vị trí của tôi mọi lúc?”
“Không chỉ là giám sát, mà là hạn chế, thứ này kết nối toàn bộ mạng lưới liên lạc, sau khi ra ngoài, cậu không thể tới gần bất kỳ trường học nào trong vòng năm trăm mét, bất luận là mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, hay là trung học phổ thông.”
“Chỉ cần cậu ở gần đó đủ năm giây, nó sẽ lập tức gọi cảnh sát gần nhất, đến lúc đó cho dù là bác sĩ nói cậu không có bệnh, thì cũng vô ích.” Dịch Đông Lai giải thích cho Lý Hỏa Vượng những hạn chế của món đồ này.
“Hơn nữa đừng mong tháo thứ này xuống, bất luận là hư hỏng hay là không kiểm tra được mạch đập của cậu, nó đều sẽ báo cảnh sát.”
“Sau khi về nhà, đừng có đi lung tung, nghiêm túc mà nói, tình trạng này của cậu vẫn chưa hoàn toàn tự do, cần nhà ở trị liệu hai tháng, ổn định bệnh tình.”
Nghe thấy những lời này, Lý Hỏa Vượng hiểu rõ gật đầu, có vẻ dường như bởi vì chuyện mình làm trước đó quá khác người.
Dù mình xuất viện rồi, không ngờ vẫn còn đủ thứ hạn chế.
Có điều chỉ cần có thể ra ngoài với thân phận người bình thường, dù cho có thêm nhiều một chút hạn chế cũng không sao, chí ít mình có thể xuất viện.
“Lý Hỏa Vượng, nhớ kỹ sau khi xuất viện nhất định phải uống thuốc đúng giờ, ngừng thứ gì cũng không thể ngừng thuốc, đi thôi, cha mẹ cậu đang chờ ở cửa đại sảnh.”
“Dương Na không đến?”
“Thông thường, khi bệnh nhân xuất viện, chúng tôi chỉ thông báo cho người nhà trực tiếp. Đi thôi, họ đã đến rồi.”
Dưới sự giúp đỡ của Dịch Đông Lai và Ngô Thành, Lý Hỏa Vượng cởi bỏ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng trên người, mặc quần áo thường ngày.
Khi Lý Hỏa Vượng lần đầu mặc đồ thường ngày xuất hiện trước mặt Tôn Hiểu Cầm, Tôn Hiểu Cầm kích động rơi nước mắt.
Lý Kiến Thành ở bên cạnh cầm đồ, mặc dù nhìn có vẻ rất muốn kiểm soát, nhưng đôi tay run rẩy của ông đã để lộ cảm xúc trong lòng ông.
Thấy Tôn Hiểu Cầm rơi nước mắt xoay người lại, liền muốn quỳ xuống trước Dịch Đông Lai, mọi người liền vội vàng ngăn lại.
“Chị Tôn, đừng kích động, chị đứng dậy trước đi, đây là điều tôi nên làm.”
Sau một loạt chuyện luống cuống tay chân, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng ra khỏi bệnh viện.
Giây phút rời khỏi bệnh viện, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn mây trắng trên bầu trời, chưa bao giờ cậu cảm thấy mây trắng trên trời đẹp như vậy, không khí cũng trong lành như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận