Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 813: Thượng Cực Quán Khẩu (1)

Lý Hỏa Vượng gật gật đầu, cố gắng đứng dậy, đột nhiên cảm thấy chóng mặt hoa mắt trời đất xoay chuyển, nếu không có Lý Tuế dìu đỡ, suýt chút nữa hắn đã ngã xuống đất rồi.
Nghỉ ngơi lâu như vậy mà vẫn còn nghiêm trọng như thế, xem ra con đường muốn biến Gia Cát Uyên thành hiện thực vẫn còn rất dài.
Dùng sức lắc lắc đầu, Lý Hỏa Vượng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó liền ngẩng đầu vội vàng hỏi Gia Cát Uyên: "Gia Cát huynh, vừa rồi có ai tới gần ta sao? Còn cho ta ăn gì đó?”
"Cha, là con, con cho cha ăn bánh bao, cha không ăn còn hất bánh bao đi, vì vậy con mới nhét bánh bao vào trong bụng cha.”
Nghe thấy những lời ủy khuất của Lý Tuế, trong lòng Lý Hỏa Vượng dịu lại, hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy nó: “Thực xin lỗi, ta không cố ý, nhưng lúc ở phía bên kia, ta không biết rốt cuộc bên này mình gặp phải người tốt hay là người xấu.”
Các xúc tu của Lý Tuế làm nũng, quấn quanh người Lý Hỏa Vượng.
Sau khi an ủi Lý Tuế xong, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nhìn về phía Gia Cát Uyên: "Gia Cát huynh, ngươi làm xong việc chưa? Có cần ta làm lại không?"
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng phản ứng mạnh như vậy, Gia Cát làm sao có thể để Lý Hỏa Vượng thử lại.
"Không cần nữa, làm hết sức rồi thì nghe thiên mệnh, tiểu sinh đã chết, cũng đã làm mọi thứ mà mình có thể làm, những chuyện khác phải trông cậy vào những người khác của Đại Tề.”
“Được rồi, chúng ta trở về Đại Lương trước.” Lý Hỏa Vượng vươn tay rút Tích Cốt Kiếm trên lưng ra.
Lúc vừa định vung kiếm, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Dịch Đông Lai: "Nghe nói long mạch Đại Tề đứt đoạn, sẽ không ảnh hưởng đến Đại Lương đấy chứ?"
"Không, ngược lại là chuyện tốt đối với Đại Lương."
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, há miệng ra với Lý Tuế bên cạnh: "Vào đi.”
“Ta tỉnh rồi!” Đang ở trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở mắt ra, nhìn xung quanh với vẻ thấp thỏm không yên.
Khi thấy mình đang nằm trong gian nhà ở Thượng Kinh chứ không phải nằm trên giường bệnh, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hỏa Vượng cố gắng ngồi dậy, lắc mạnh cái đầu có chút mê man của mình, thế giới trước mặt đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Kể từ khi từ Đại Tề trở về Đại Lương vào hôm đó, phát hiện mình ở trong phòng củi ngột ngạt, Lý Hỏa Vượng đã ngựa không ngừng vó mà đến Giam Thiên Tư, báo cáo chuyện Nhân vương tư thông với Pháp Giáo.
Phản ứng của Giam Thiên Tư cũng nằm trong dự liệu, sau khi Lý Hỏa Vượng biết được từ phía Nam Cung rằng chuyện liên quan đến Nhân vương đã được người khác tiếp nhận rồi, hắn biết chuyện của Cơ Lâm đã coi như hoàn thành rồi, tiếp theo chỉ cần đợi là được.
Mà nhân khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lý Hỏa Vượng cần nghỉ ngơi thật tốt, phục hồi lại tinh lực đã mất, giảm bớt cơn đau đầu mãi vẫn chưa dứt kia. Có vẻ như trước đó đã cưỡng ép tu chân cho Gia Cát Uyên, không chỉ ảnh hưởng tới thể chất của mình mà còn ảnh hưởng tới thần trí tinh thần nữa.
Không nói đến việc loại cảm giác này cực kỳ khó chịu, quan trọng hơn là sẽ khiến cho tiên thiên nhất khí trong cơ thể bị mất kiểm soát, bị ép quay về ngục tù Bạch Tháp, hắn không thích như vậy. Sau khi Lý Hỏa Vượng tắm rửa sơ qua, hắn đi đến bên bàn cầm lấy chiếc bánh bao còn chưa nở lên và ăn.
Món bánh bao này đương nhiên là kiệt tác của Lý Tuế, tuy rằng dùng bột mì chưa lên men không thể hấp ra bánh bao được, chỉ có thể nặn ra một cục bột cứng ngắc, có điều đã ngon hơn rất nhiều so với trước đây rồi, chi ít phần đế cũng không cháy khét.
Thông qua sàn nhà, nghe thấy tiếng luyện tập tụng chú không ngừng của Lý Tuế ở dưới lầu, Lý Hỏa Vượng đến trước bàn và ngồi xuống, thưởng thức bữa sáng. Sau khi chậm rãi ăn xong, Lý Hỏa Vượng hỏi Gia Cát Uyên ở phía xa: “Gia Cát huynh, trong lòng ta có một dự cảm, có thể giải thích giúp ta được không?”
“Cứ nói đi đừng ngại.” Lúc này, Gia Cát Uyên lại lần nữa trở nên bình tĩnh lãnh đạm như trước, như thể Gia Cát Uyên ở Đại Tề trước đó không phải hắn ta.
Lý Hỏa Vượng uốn lưỡi mấy lần, sau đó sắc mặt có chút nghiêm túc mà hỏi: “Gia Cát huynh, dưới sự truy vây của Giam Thiên Tư, vậy mà Xúc Xắc còn phái người chen chân vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, ông ta có phải có kế hoạch gì khác với long mạch không?”
Sau khi biết được tầm quan trọng của long mạch, lại có được lời nhắc nhở của vị bác sĩ kia, Lý Hỏa Vượng không thể không suy nghĩ theo hướng này. Mặc dù Lý Hỏa Vượng vô cùng bài xích đối với Dịch Đông Lai, nhưng không thể không nói, lời anh nói lúc trước quả thực có chút có lý, nếu mình muốn đối phó với Xúc Xắc, vậy thì không thể để cho Cơ Lâm đăng cơ như ý nguyện của ông ta được.
Gia Cát Uyên không trả lời ngay câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, hắn ta cầm quạt xếp gõ nhẹ bốn lần vào lòng bàn tay mình, chậm rãi nói: “Mặc dù nói như vậy không sai, nhưng Lý huynh, chuyện mà ngươi nghĩ đến, quan gia và Giam Thiên Tư làm sao có thể không nghĩ đến chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận