Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1166: Vũ khí

Hắn bất chợt nghĩ ra điều gì đó, lại vội vàng ngồi xổm xuống, kiểm tra ngón tay của những người này một lần nữa, lần này hắn không nhìn, mà là ấn vào từng ngón tay.
Cuối cùng lần này cũng có phát hiện mới, khi Lý Hỏa Vượng cảm thấy có hai ngón mà hắn chạm vào không phải là cảm giác da thịt bình thường, hắn liếc nhìn người đó, đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt, rồi lập tức lấy xuống hai ngón tay giả trên tay hắn ta.
"Thì ra kẻ trước đó là ngươi." Lý Hỏa Vượng nhìn cái tên xa lạ trước mắt.
Thấy Lý Hỏa Vượng lấy đi ngón tay giả của mình, tên đó tức giận bất bình mở miệng nói gì đó với hắn, nhưng đương nhiên Lý Hỏa Vượng không hiểu dù chỉ một chút.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn Thanh Vượng Lai ở phía xa: "Tên này đang nói gì vậy? Dịch giùm ta đi."
Thanh Vượng Lai đang nghe ngóng những gì Triệu Lôi nói, anh ta đi tới, sau vài giây lắng nghe đơn giản, mở miệng nói: "Hắn đang chửi anh, anh có cần tôi dịch không?"
"Bỏ đi." Sau khi Lý Hỏa Vượng dùng lực đá mạnh vào bụng tên này, thì nói với Thanh Vượng Lai: "Trói nhiều người như vậy ở đây sẽ không sao thật chứ? Với cả trước đó còn có nhiều người chết như thế."
"Không sao đâu, lúc trước tôi từng nói, tôi có rất nhiều mối quan hệ, với lại danh tính của những tên này cũng không quang minh chính đại là mấy."
"Anh yên tâm, cứ giao cho tôi mấy chuyện này, không cần lo lắng nhiều quá, nhưng nếu có lần sau, tốt nhất anh đừng liều mạng như vậy."
"Đó là xe tải, nó là sắt còn anh là thịt, vậy mà anh cũng dám lên, lỡ như không cẩn thận một chút, e là ngay cả toàn thây cũng không nhặt về được."
"Ta biết rồi, không cần cậu nói." Nghe thấy lựa chọn của đối phương, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
"Nếu đã bắt được người rồi, vậy thì nhốt hết cũng không thành vấn đề, chúng ta chỉ có chừng đó người, lỡ như bọn họ không hợp tác thì cậu định như thế nào?"
"Vậy thì coi bọn họ là con bài, đàm phán với những người bên ngoài, tốt nhất có thể hỏi rõ ràng mục đích của bọn họ là gì, hiện giờ bọn họ đã biết được bao nhiêu về mặt hình chiếu."
Lý Hỏa Vượng cau mày suy nghĩ một lát, đối mặt với những người không rõ lai lịch này, ngay lúc này đây hắn cũng không nghĩ ra được cách nào.
"Thứ trên chân anh, có thể gọi điện hỏi thử rồi, đã lâu như vậy, chắc hẳn có thể tháo ra rồi." Thanh Vượng Lai quan tâm hỏi Lý Hỏa Vượng.
"Hỏi lâu rồi, bên đó nói ít nhất cũng phải hai năm, trong vòng hai năm, cấm đến gần bất kỳ trường học nào."
"Hai năm? Lâu vậy sao, điều này không hợp quy tắc, để tôi giúp anh tìm mấy người bạn luật sư hỏi thử xem."
Lý Hỏa Vượng hơi ngạc nhiên nhìn Thanh Vượng Lai: "Năng lượng nghiên cứu sinh như cậu lớn vậy à, sao ai cũng quen thế?"
"Ha ha, anh đang khen tôi sao?"
"Cậu tra hỏi tiếp đi, ta đi xem Tiền Phúc thế nào. Chị Ngũ, đưa ta chìa khóa nhà xe."
Nhận lấy vòng chìa khóa và con dao quân dụng đa chức năng, Lý Hỏa Vượng bước ra khỏi tầng hầm, đi về phía nhà xe đang đậu ngay bên cạnh.
Liếc nhìn chiếc xe sang của Thanh Vượng Lai, Lý Hỏa Vượng giơ tay vỗ lên phía trên, rồi dùng chìa khóa mở cửa nhà xe.
Vừa bước vào, Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy Tiền Phúc đang bị trói kiểu gô, hắn ta vươn dài cổ, cố gắng dùng miệng ngậm con dao găm trên bàn bên cạnh.
Lý Hỏa Vượng đi tới nhặt con dao găm lên, ném thẳng vào đống vũ khí trên bàn bên cạnh, đây là những thứ đã thu thập được từ cứ điểm của những người đã đến trước đó.
Thấy kế hoạch tẩu thoát của mình thất bại, Tiền Phú lập tức nổi giận: "Các người định làm gì! Tôi cầu xin các người! Tha cho tôi đi!"
Lý Hỏa Vượng bước đến đống vũ khí đó, bắt đầu lựa chọn: "Tiền Phú, im lặng chút, đây là muốn tốt cho ngươi, rõ ràng bọn họ đang xông đến chỗ chúng ta, nếu ngươi chạy loạn một mình, chắc chắn sẽ bị bọn họ tóm mất."
"Mặc dù đã chiếm được hang ổ, nhưng tạm thời cũng không biết bọn họ có phái người đến nữa không."
Tiền Phúc nhìn Lý Hỏa Vượng bằng ánh mắt điên dại, hắn ta hít một hơi thật sâu rồi mở miệng nói: "Là Thanh Vượng Lai nói với anh như vậy sao? Cậu ta nói dối! Cậu ta chính là kẻ nói dối!"
Thấy Lý Hỏa Vượng cầm một cái nỏ lên, nhắm một mắt rồi ngắm trúng người mình, mặt mày Tiền Phúc chợt tái nhợt.
"Đừng nhìn dáng vẻ tốt bụng của cậu ta, đó toàn là giả vờ thôi! Tôi từng đi bệnh viện với cậu ta! Lần nào cậu ta cũng nói dối bác sĩ, nói mình hết bệnh rồi, nhưng mỗi lần bệnh tái phát thì bị nhốt vào lại!"
"Anh đừng tin cậu ta! Dù sao cũng đừng tin cậu ta!"
Lý Hỏa Vượng buông nỏ trong tay xuống, nhìn Tiền Phúc: "Ta không tin cậu ta, chẳng lẽ lại tin ngươi? Cứ việc ở đây mãi đi."
"Bọn ta cũng không muốn trói ngươi, chờ rắc rối lần này qua đi, ngươi muốn đi đâu thì đi đó, dù có chạy đến phố lớn, nhặt rác lên ăn, ta cũng không thèm quan tâm."
Nói xong, Lý Hỏa Vượng chẳng màng để ý tới Tiền Phúc, chuyên tâm lựa chọn chiến lợi phẩm của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận