Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 85: Cân nhắc (1)

Đồng thời cảm giác được đau đớn kịch liệt, Kiên Độn tuyệt vọng nghe được trong cơ thể của mình truyền đến tiếng nhai nuốt, thứ nọ đang ăn mình từ bên trong!
"Không! !" Cùng với tiếng hét không cam lòng của Kiên Độn, Đan Dương Tử phá vỡ lồng ngực hắn mà đi ra, ba cái miệng mở lớn nhất tề dùng sức xé, nhanh chóng phân ra ăn trái tim vẫn còn đang đập.
Ba vị Phật Đà còn lại còn muốn giãy giụa một chút, nhưng cái này nhất định là phí công, không bao lâu, đã bị tiếng xương cốt gãy, còn có tiếng máu thịt xé rách cấp thay thế.
Nửa nén hương qua đi, bảy vị Phật Đà đã không còn, trên đất rải đầy vết máu vẫn còn bốc khí nóng.
Ngay ở lúc Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Đan Dương Tử đẫm máu, Đan Dương Tử xoay người lại, ba gương mặt có độ tuổi khác nhau đồng thời lộ ra một nụ cười khủng bố ý vị thâm trường.
"Oa a....."
"Phác" một tiếng, thân thể Đan Dương Tử tiêu tán giống như mây khói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh trăng trên không trung một lần nữa xuất hiện, phủ lên tất cả trong rừng trên đường cái một tấm màn bạc, tất cả đều đã trần ai lạc định.
Lý Hỏa Vượng ôm cổ mình, cố hết sức ngồi lên, nhìn về phía những người khác còn đang bị thân cây vây quanh, lúc này bọn họ đều đã bị dọa choáng váng, ngây ra như phỗng co rút thành một đoàn.
Lý Hỏa Vượng biết bọn họ suy nghĩ cái gì, vội vàng suy yếu giải thích: "Mọi người đừng sợ, đều đừng sợ! Đan Dương Tử thật sự đã chết, hắn sẽ không lấy mọi người làm thuốc dẫn."
Nhưng Lý Hỏa Vượng nói lại không có làm cho sợ hãi trên mặt bọn họ yếu đi chút nào, các đạo đồng đã sợ tới mức khóc lên.
Cuối cùng vẫn là Bạch Linh Miểu thân cận nhất mở miệng, lúc này gương mặt của cô càng thêm trắng bệch. "Lý sư huynh, Đan Dương Tử gì..... gì vậy? Chúng tôi không có nhìn thấy."
Lý Hỏa Vượng khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng. "Mọi người nhìn không thấy Đan Dương Tử vừa rồi giết chết Phật Đà kia sao? Chẳng lẽ hắn ở trong mắt mọi người là trong suốt sao?"
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lý Hỏa Vượng lại có nhiều suy đoán khác nhau.
Đúng lúc này, Cẩu Oa cao to đang co rút người ra phía sau thân thể run run càng thêm kịch liệt.
Hắn không dám nhìn Lý Hỏa Vượng, chỉ có thể nhắm mắt lại thanh âm mang theo tiếng khóc hô lớn: "Lý sư huynh! ! Nào có Đan Dương Tử gì! Đó rõ ràng chính là ngươi làm mà! !"
"Cái gì?" Lý Hỏa Vượng nhịn đau đớn, đưa tay sờ về phía mặt mình, lúc này mới phát hiện gương mặt vốn nên sạch sẽ đã bị máu bao trùm toàn bộ.
Tiếp tục sờ xuống phía dưới, cậu còn đụng đến hai bên khóe miệng trái phải của mình đã bị xé rách ra một đường rất dài, giống như vừa rồi mình mở miệng ra rất lớn.
Mà cái này cũng không phải trọng điểm, hiện tại quan trọng nhất là cậu cảm giác ăn rất no, ăn rất no ăn rất no.
"Kẹt... kẹt..." Bánh xe xe lừa không ngừng chuyển động, ổ trục không ngừng phát ra thanh âm chói tai khó nghe.
"Cẩu Oa, nhỏ chút dầu vừng vào bánh xe đi."
Lý Hỏa Vượng nằm ở trên xe lừa cố hết sức địa nói, lúc này cổ cậu vừa mới được Bạch Linh Miểu dùng tú hoa châm hâu lại, bôi thêm kim sang dược, hiện tại không thể ngồi lên được.
Không bao lâu, tiếng kẽo kẹt yếu bớt đi rất nhiều, Lý Hỏa Vượng ánh mắt vô thần nhìn bầu trời, nghĩ chuyện phát sinh vào đêm mấy hôm trước.
Phiền toái chùa Chính Đức đã được giải quyết, nhưng phiền toái trên người mình lại vừa mới bắt đầu.
Ở mình thấy, là Đan Dương Tử sau khi thành tiên giết chết Phật Đà này.
Nhưng ở những người khác thấy, là mình vẻ mặt dữ tợn khủng bố xông lên, tiến vào trong cơ thể Phật Đà ăn tươi luôn chúng.
Một thế giới không có khả năng có hai loại thị giác, như vậy giữa mình cùng họ thì khẳng định có một loại cái nhìn là giả.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn sang một bên, Bạch Linh Miểu hai mắt bị vải bịt kín đang nắm chặt lấy tay của mình, không chịu thả lỏng một lúc nào.
Ánh mắt rút lui, Lý Hỏa Vượng một lần nữa nhìn về phía đám mây màu trắng trên bầu trời, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.
Nói thật ra, vì nguyên nhân bệnh tình, hiện tại ngay cả bản thân Lý Hỏa Vượng cũng không tin vào chính mình.
Lại phối hợp với cái bụng phồng lên cùng mặt đầy máu, tất cả đều cho thấy, ra tay thật sự chính mình, cũng không phải Đan Dương Tử.
"Chẳng lẽ Đan Dương Tử thật sự đã chết? Toàn bộ đều là mình tự nghĩ ra?"
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, đã bị Lý Hỏa Vượng nhanh chóng phủ định.
"Chỉ dựa vào mình phát bệnh, căn bản không có khả năng thoải mái giải quyết đi những Phật Đà to lớn này, xét đến cùng vẫn là Đan Dương Tử."
"Mặc kệ hắn hiện tại trở thành cái gì, mấu chốt là hắn vẫn đang còn đó, còn đang nhìn chằm chằm vào mình." Lý Hỏa Vượng cực kỳ tin tưởng vào điểm này.
"Chỉ là mình trước đây vẫn nghĩ, là hắn thành tiên tự mình hạ phàm, hiện tại xem ra, thật ra là hắn phụ thân lên người mình để hành động."
Bạn cần đăng nhập để bình luận