Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 898: Bệnh viện tâm thần

Rất nhanh, Lý Hỏa Vượng được đẩy đi xuyên qua hành lang, sau khi rẽ qua mấy khúc cong liền đi tới một không gian có diện tích tương đối lớn.
Một số bệnh nhân mặc trang phục sọc xanh trắng giống như Lý Hỏa Vượng đang ngẩng đầu nhìn lên chiếc ti vi gắn trên tường.
Cái gọi là bệnh lâu thành thầy thuốc, tuy rằng bệnh tâm thần không thể thành bác sĩ giỏi, nhưng Lý Hỏa Vượng chỉ cần nhìn thoáng qua là đại khái có thể phân biệt được rõ những bệnh nhân này mắc bệnh gì.
Nói nhảm lung tung hoặc mạch suy nghĩ rõ ràng nhưng miệng không ngừng nổi, hai loại này khả năng cao là tâm thần phân liệt, cũng là loại bệnh tâm thần mà đại chúng quen thuộc nhất.
Loại này chiếm đa số, xem ra hình như người nhà không quan tâm nữa, đi lang thang ngoài đường rồi bị bắt đưa vào bệnh viện công này.
Những người trầm mặc ít nói, không tương tác với người khác và có vẻ vô cùng hướng nội, 80% là bị trầm cảm.
Người đặc biệt tràn đầy năng lượng và luôn duy trì cảm xúc hưng phấn thì có lẽ là mắc chứng hưng cảm nhẹ.
Về phần những người trông ý thức có chút mơ hồ, biểu cảm ngờ nghệch, hai mắt lờ đờ, đó có lẽ là đã được y tá cho uống thuốc rồi, thuốc còn chưa hết tác dụng.
Đương nhiên, cũng có một số người hành vi cư xử bình thường, về phần bọn họ sắp khỏi bệnh rồi hay là rối loạn ăn uống, hay là giả vờ bình thường hoặc có bệnh gì khác thì chỉ có bản thân bọn họ mới biết được.
Nhìn thấy những người này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy nơi này cũng khá ổn, không có kiểu bệnh nhân hưng cảm vô cớ đánh chửi người khác.
Cũng có thể loại người này đã bị cưỡng chế trói giữ lại giống như mình trước đây, những người được thả ra xem ti vi đều là những người mà triệu chứng đã tương đối ổn định rồi.
Những loại này chiếm tuyệt đại đa số ở bệnh viện tâm thần, về phần những loại hiếm thấy khác, dù sao hắn cũng không phải bác sĩ nên không biết.
Có điều rất nhanh, Lý Hỏa Vượng liền phát hiện ra rằng những người này đều không còn xem ti vi nữa, thay vào đó bọn họ đồng thời quay đầu lại và mở to mắt nhìn về phía mình, như thể khuôn mặt của mình còn hấp dẫn hơn chương trình trên ti vi nhiều.
Nhìn những người trong phòng đang nhìn mình chằm chằm, Lý Hỏa Vượng có chút khó hiểu hỏi: "Sao bọn họ đều nhìn ta như vậy?"
Quản giáo tên Tiểu Lưu bên cạnh mở miệng nói: "Tiểu Lý a, cậu thuộc dạng nhân vật hạng nhất hạng nhì ở khu Bạch Tháp này, đừng nói là bọn họ biết, toàn bộ 50 khu nhà ở cái khu ngục tù này, ai mà chưa nghe qua đại danh hiển hách của cậu chứ?"
“Thì ra ta nổi tiếng như vậy sao?” Lý Hỏa Vượng có chút kinh ngạc mà nói.
"Còn hơn thế nữa. Hiện tại sức nóng đã giảm xuống rồi, lúc trước khi cậu đột nhập vào thị trấn đại học để cứu bạn gái của mình, lúc đó ngày ngày đều nằm top 1 hot search kìa, nếu không cậu cho rằng vì sao, vì sao ngục trưởng lại đối xử tốt với cậu như vậy chứ?"
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng coi như đã hiểu được, trong lòng những người này, mình có địa vị thế nào.
Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy xung quanh mình dường như có một vòng lập trường vô hình, trong phạm vi mười mét không có bất cứ bệnh nhân tâm thần nào dám tới gần.
"Mẹ, dừng ở đây đi, con xem ti vi một lát, đã lâu rồi con không xem ti vi."
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn bản tin buổi trưa trước mặt.
Trong mắt Lý Hỏa Vượng, những cảnh nhàm chán trong quá khứ dường như trở nên rất mới lạ.
"Xin chào quý vị khán giả. Hôm nay là ngày 23 tháng 12 âm lịch. Cái gọi là ngày 23 tết ông công ông táo, tiễn ông táo về trời, ngày 24 quét dọn nhà cửa, hiện tại khắp các tỉnh thành..."
“Lại sắp đến Tết rồi sao?" Lý Hỏa Vượng đột nhiên có loại cảm giác xuyên không, đã rất lâu rồi hắn không có chút khái niệm gì về thời gian.
"Đúng vậy, sắp Tết rồi, con lại thêm một tuổi rồi, con trai, Tết con muốn ăn gì? Nói đi, mẹ làm cho con."
"Nghe nói gần đây có một trò chơi rất thịnh hành, đợi sau khi xuất viện, mẹ sẽ cho con tiền mừng tuổi, con đi mua mà chơi."
“Mẹ, con không còn là một đứa trẻ con nữa.” Lý Hỏa Vượng có chút bất lực mà nói.
"Con mới bao nhiêu tuổi chứ? Con mới mười tám tuổi, về mặt pháp luật con đã là người thành niên rồi, nhưng con vẫn là một tiểu tử còn non dại."
Giữa tiếng cằn nhằn của Tôn Hiểu Cầm và tiếng nhạc nền chúc mừng của bản tin, thời gian chậm rãi trôi qua.
Lý Hỏa Vượng thích loại cảm giác bình yên này, hắn thích loại ngày tháng yên bình này, tốt nhất là loại ngày tháng này có thể kéo dài như vậy mãi, mãi cho đến khi mình già yếu và chết đi.
Dưới ảo giác yên bình này, tất cả những chuyện mình trải qua trước đây dường như đều là một giấc mộng.
"Mẹ, Dịch bác sĩ đâu? Gần đây sao con không thấy anh ta?"
"Cậu ấy sao, nghe nói cậu ấy không có thời gian đi làm, nói rằng đang viết luận văn gì đó."
"Một bác sĩ tâm thần như anh ta đột nhiên lại phát biểu luận văn gì chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận