Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 75: Tâm Tuệ (2)

Xúc tu quái dị nọ giống như một con rắn trườn ở trong không trung, bắt đầu thong thả vặn vẹo xung quanh đầu Lý Hỏa Vượng, giống như đang cảm giác cái gì đó.
"A di đà Phật, thiện tai thiện tai, thí chủ, tâm của ngươi không tịnh."
Lời này vừa ra, núi thịt vặn vẹo bốn phía bỗng nhiên ngừng lại, các hòa thượng đang làm chuyện cẩu thả nhất tề chăm chú vào trên người Lý Hỏa Vượng.
"Hắn biết ta nhìn phá thủ thuật che mắt! Liều mạng!" Mắt thấy tình huống đang phát triển về phía bất ổn, Lý Hỏa Vượng hạ quyết định, một tay đưa về phía sau rút kiếm, ra sức chém về hòa thượng cao lớn trước mặt.
"Soạt" một tiếng, xúc tu cùng quần áo của hòa thượng cao lớn nháy mắt bị trảm ra, không ngừng phun ra dịch đặc màu xanh vàng.
"Cạch" một viên đan dược bay vào miệng Lý Hỏa Vượng, hai chân cậu dùng sức giẫm mạnh, thân thể phóng lên cao ba thước, xông về phía tường đất ở gần nhất.
Lý Hỏa Vượng vừa động, người ở bốn phía đều bắt đầu xảy ra biến hóa kịch liệt, toàn bộ hòa thượng trên núi thịt đều nhảy xuống, rống giận đuổi theo cậu.
Nhưng cái này vẫn chưa đủ, mặt đất chợt rung lên, làm cho mọi người đều thiếu chút nữa đứng không vững.
Lý Hỏa Vượng đã nhảy đến đầu tường theo bản năng quay đầu nhìn lại, thì phát hiện tòa "Phật tổ" thật lớn kia đã đánh vỡ cửa gỗ đại điện, đang xông về phía mình!
"Trốn! Rời khỏi chùa miếu này! Bọn họ không có khả năng để cho dân chúng toàn thành Tây Kinh nhìn thấy gương mặt thật của Phật tổ !"
Lý Hỏa Vượng mang theo tự tin tưởng này nhanh chóng phóng về phía chính điện, thanh âm phía sau càng ngày càng ồn ào, nhưng cậu đã không quản được nhiều như vậy nữa.
Một người chạy, một đám đuổi, Lý Hỏa Vượng sau khi uống đan dược thì sức dẻo dai kinh người, mặc dù có vài lần cực kỳ nguy hiểm, nhưng hoàn hảo đều không bị bắt lại.
Mắt thấy Lý Hỏa Vượng lại vòng qua một ngõ cua nữa là sẽ tới cửa chùa Chính Đức, một gương mặt quen thuộc đã chặn đường của cậu. Đó là phương trượng Tâm Tuệ chùa Chính Đức.
Lý Hỏa Vượng không có do dự gì, liền đưa tay vào trong lòng mà lần mò đạo linh, nhưng giây tiếp theo, tay cậu cứng ngắc ở tại chỗ, đạo linh có thể triệu hồi Du lão gia của mình đã không thấy.
"A di đà Phật, thí chủ Huyền Dương, cậu tìm cái này sao?" Tâm Tuệ tay nâng đạo linh hỏi, vẻ mặt ông ta vẫn không chậm không vội như vậy.
Không đợi Lý Hỏa Vượng trả lời, Tâm Tuệ chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, mang đạo linh nhét lại vào trong tay cậu. "Thí chủ, vật này bất tường, hãy sử dụng cho cẩn thận."
Sau đó ông ta cũng không hỏi gì Lý Hỏa Vượng, mà xoay người lại, nhìn về phía một đám hòa thượng đã đuổi tới trước mặt răn dạy. "Hư Thanh, các người là người xuất gia, hoang mang rối loạn như thế còn thể thống gì?"
"Phương trượng! Không phải chúng tôi kích động! Là vị đệ tử huyền môn này bỗng nhiên ra tay tập kích sư huynh Kiên Uy! !"
Nghe nói như thế, phương trượng Tâm Tuệ xoay người lại, nghi hoặc hỏi Lý Hỏa Vượng: "Thí chủ Huyền Dương, có việc này à? Ngươi vì sao bỗng nhiên ra tay với đệ tử bổn viện, là hắn chiếu cố không chu toàn?"
Nhìn một đám đầu trọc trước mắt, lại nhìn nhìn đạo linh mất rồi lại về trong tay, Lý Hỏa Vượng trong lúc nhất thời có chút không lý giải được, đối phương đây là đang làm gì.
Bọn họ đều rõ ràng mình đã thấy được tất cả, vậy cái này là diễn cái gì chứ?
Sau khi suy tư một lát, Lý Hỏa Vượng đơn giản là ngả bài cùng ông ta. "Phương trượng Tâm Tuệ, các người có cừu oán cùng Đan Dương Tử, tôi lại giết chết Đan Dương Tử, không nói cảm tạ thì thế nào cũng không tới mức chém tận giết tuyệt chứ?"
"Ông yên tâm, tất cả những thứ nhìn thấy ở trong chùa miếu, tôi sẽ ngậm chặt miệng, không nói cho một người nào."
"Mà có nói, bằng miệng một mình tôi, căn bản không thể lay động danh tiếng chùa Chính Đức các người."
Nhưng nghe Lý Hỏa Vượng nói như vậy, Tâm Tuệ vẻ mặt càng thêm nghi hoặc. "Thí chủ nhìn thấy gì? Lão nạp sao nghe không hiểu rõ?"
Lúc này hai bên đều ngẩn ra ở tại chỗ, trong nháy mắt cục diện an tĩnh lại.
"Hả? Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ phương trượng không phải một bọn với những thứ kia?" Trong lòng mang theo nghi hoặc, Lý Hỏa Vượng chậm rãi nói ra những gì mà mình thấy.
"Hoang đường! Đều là nói bậy! !" Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Tâm Tuệ tức giận, hai chòm râu bạc trắng dưới mũi giống như râu rồng hơi rung, khí tràng mạnh mẽ nháy mắt áp về phía sau làm một đám hòa thượng vội vàng cúi đầu.
Tâm Tuệ vừa nói xong lời này, tựa như lập tức nhận thấy mình đã lỡ lời, vội vàng chắp hai tay lại, hai mắt khép hờ tham bái về phía tây.
"A di đà Phật, tội quá tội quá, đệ tử phạm sân giới. Sau chuyện tất sao kinh thư trăm lần để làm trừng phạt."
Sau khi nói xong những lời này, Tâm Tuệ một lần nữa ngẩng đầu lên, tâm bình khí hòa nhìn về phía Lý Hỏa Vượng. Sau khi cẩn thận đánh giá, ông ta nhẹ nhàng gật đầu. "Lão nạp đã biết là vì sao, thí chủ Huyền Dương, cậu cứ đi theo tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận