Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 642: Hai đoá sen mọc cùng một gốc (1)

"Ôi, tốt rồi, trước đây ta đã nói đất xung quanh đây có mua nhiều trâu bò thế nào cũng cày không nổi. Giờ thì tốt rồi, người cày bữa có rồi.” Cẩu Oa đỡ người vợ đang mang thai của mình, giả vờ rất hiểu biết mà đĩnh đạc nói.
"Này! Khà khà! Đó không phải là Lữ Tú Tài sao? Sao hắn lại...”
Tuy nhiên, còn chưa kịp nói xong thì hắn ta đã bị một lực rất lớn từ phía sau va vào khiến hắn ta loạng choạng, hắn ta vừa đứng vững liền nhìn thấy Lữ Cử Nhân xắn tay áo, dẫn theo Lữ Trạng Nguyên đầy vẻ tức giận, bừng bừng khí thế xông qua.
Khi nhìn thấy Lữ Trạng Nguyên xông tới và dùng tay phải tát vào mặt Lữ Tú Tài hai cái, Cẩu Oa lập tức vui mừng khôn xiết: "Khà! Sắp có kịch hay xem rồi.”
Sau đó Lữ Tú Tài bị đại ca của hắn ta trói vào gốc cây ở đầu làng, sau đó lại bị Lữ Trạng Nguyên lấy điếu cày đánh một cách thô bạo, hai cha con tương hỗ đánh mắng, vô cùng náo nhiệt.
"Ngươi dám trộm tiền! Còn dám trộm tiền chạy trốn! Được đấy, được đấy, tổ tiên Lữ gia chúng ta đời đời đều thanh bạch, kết quả đến đời ngươi lại sinh ra một ông phật gia, ta đánh chết ngươi, thằng mất dạy.”
"Ta là thằng mất dạy thì ông chính là lão khốn nạn. Ông có bản lĩnh thì thả ta ra, lão tử giết chết ông.”
"Ngươi lão tử với ai! Ngươi nói lại một câu xem. Ngươi lão tử với ai.” Điếu cày trong tay Lữ Trạng Nguyên vung lên vung xuống, miệng Lữ Tú Tài bị đánh sưng lên.
Nhìn hai cha con gào thét ở đầu thôn, Bạch Linh Miểu chỉ cảm thấy có chút buồn chán, cô thò đầu ra ngoài, sau khi nhìn trái nhìn phải liền nói với Cao Trí Kiên cao lớn: "Trí Kiên, có thể lấy một số giấy bút qua đây không? Trong thôn cần ký với một số đầy tớ.”
Cao Trí Kiên rời mắt khỏi Tiểu Mãn, nhìn những nam nhân nữ tử phía sau xe ngựa và gật đầu: “Được.”
Rất nhanh, từ đường tổ tiên vắng vẻ của Bạch gia đã trở nên náo nhiệt, những người này nối đuôi nhau xếp thành hàng và ấn dấu tay đỏ vào văn khế của mình.
Mặc dù không ai trong số họ biết chữ nhưng trên khế ước này lại ghi rõ thù lao của bọn họ, không có chút lừa dối.
"Miểu Miểu, đây là đang làm gì vậy?" Xuân Tiểu Mãn nhìn Cao Trí Kiên đang viết vội vàng, nghi hoặc hỏi.
"Ký văn khế, trước đây gia gia ta đã từng tuyển người làm công ngắn hạn dài hạn như vậy đấy, những người này chỉ là mới bắt đầu, sau này sẽ có càng nhiều người tới, nếu đã có người rồi, vậy không bằng lúc bắt đầu làm chính quy một chút.” Bạch Linh Miểu cố gắng hồi tưởng lại xem lúc trước gia gia mình đã quản lý thôn như thế nào.
"Muội vẫn muốn tuyển người nữa?”
"Điều đó là đương nhiên, Ngưu Tâm Thôn rất lớn, chí ít cũng phải lấp đầy chỗ trống.” Muốn chấn hưng Ngưu Tâm Thôn, chút người này là không đủ, huống hồ còn phải đào thải một số người có năng lực kém.
Thấy tất cả mọi người ấn dấu tay xong, Bạch Linh Miểu nhìn bọn họ trước mặt và nói: “Nếu các ngươi đã gọi ta là mẹ nuôi, vậy thì đã là người một nhà rồi, trên đường đi vất cả cho các ngươi rồi, tối nay giết một con heo, mọi người ăn uống một bữa ngon.”
Vừa nghe nói có thịt heo ăn, những người này lập tức quên mất sự bất an nơi đất khách, bắt đầu theo bản năng mà nuốt nước miếng, thậm chí có người trong số bọn họ lớn đến từng này tuổi rồi mà vẫn chưa từng ăn một bữa thịt nào, chỉ nghe nói thịt heo rất ngon.
Bữa tối hôm đó, Dương Tiểu Hài rất vất vả, một con heo da đen nặng hơn 100 cân, ngoại trừ xương và lông, những bộ phận khác đều được nấu thành món ăn, ăn hết sạch sành sanh.
Sau đó, những người này được phân đến những căn nhà không có người ở trong thôn, thôn làng vốn vắng vẻ bắt đầu trở nên có chút sinh khí.
Vào ban đêm, trong căn phòng tối của từ đường Bạch gia, Bạch Linh Miểu cầm một chiếc đèn lồng, bàn tay vuốt nhẹ lên những cuốn công pháp của Bạch Liên Giáo, trong mắt mang theo một tia khao khát: “Cô nói xem, nhiều thứ tốt như vậy, bên trong đó có thể giải quyết được phiền phức của Tiên gia trên người chúng ta không?”
Phía sau cô, Nhị thần đội khăn trùm đầu màu đỏ lặng lẽ đi theo như bóng ma.
Nhị thần suy nghĩ một lúc, trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt quen thuộc: "Lý sư huynh từng nói... có thể tìm đại túy để cân bằng...”
"Huynh ấy có nói, nhưng huynh ấy nói rất đơn giản, chỉ dựa vào một cái tên, làm sao chúng ta tìm được?”
Bốn hàng nước mắt với kích cỡ khác nhau thấm ướt chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của Nhị thần, một cảm giác nhớ nhung mãnh liệt tràn ngập trái tim cô: "Ta nhớ huynh ấy rồi..."
Nghe thấy lời này, sắc mặt Bạch Linh Miểu trở nên dữ tợn: “Nhớ nhớ nhớ, chỉ biết nhớ, không có huynh ấy thì sẽ chết không bằng?”
"Xem bộ dạng khóc lóc này kìa, hệt như bộ dạng lúc trước cô tự sát ở từ đường, nhìn đã thấy tức.”
Nhị thần nghẹn ngào trong giây lát, lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội màu trắng và nhẹ nhàng vuốt ve nó, đây là thứ mà Lý Hỏa Vượng tặng cho cô lúc trước, vốn định đổi thành lộ phí đi đường kết quả đã về nhà rồi mà miếng ngọc bội này vẫn chưa được dùng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận