Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 446: Phiền phức (2)

Nhưng nếu như nói đây là một âm mưu thì tại sao người này dùng biện pháp giống như sáu người kia lừa cậu? Điều này rất lạ.
"Chẳng lẽ ... Không ... Không có chẳng lẽ! Tọa Vong Đạo nói cái gì đều là giả! Bọn họ nhất định là cách nào đó khiến Tọa Vong Đạo đã chết và Tọa Vong Đạo còn sống hợp mưu với nhau! Người chết và người sống kết phường lừa gạt ta!"
“Lý sư huynh đừng nghĩ chuyện gì rắc rối nữa, thân thể còn bị thương nặng, huynh hãy mau nghỉ ngơi đi.”
Bạch Linh Miểu cầm một cái gối độn vỏ thóc lúa cẩn thận đặt dưới cổ Lý Hỏa Vượng, để cậu ngủ thoải mái hơn chút.
Lý Hỏa Vượng mới vừa lắc đầu, nhất thời cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cậu chịu đựng đau đớn kiên trì nói:
“Ta không buồn ngủ, các ngươi hãy kể cho ta nghe chuyện sau khi ta xỉu.”
Tọa Vong Đạo chết, đám tai họa tượng đất cũng đi ra, sau khi Lý Hỏa Vượng xỉu thì chẳng có gì nhiều để nói, những người khác đơn giản dọn dẹp thôi.
“Ài, mấy người nói những lời này có tác dụng gì, căn bản không biết Lý sư huynh để ý cái gì."
Vẻ mặt Cẩu Oa hưng phấn ôm một giỏ trúc ngồi xổm ở đầu giường, báo cáo với Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh nhìn này, tất cả gia sản của tên lừa đảo kia đều ở đây, quần áo hắn mặc ta cũng không bỏ qua! Hiện tại chúng nó đều là của chúng ta!”
Chờ Cẩu Oa vén mở rèm, Lý Hỏa Vượng sững sờ nhìn gương bát quái trong giỏ trúc, quân bài cửu lá cây dính máu.
Nhìn thấy mấy thứ này, trong lòng Lý Hỏa Vượng buông lỏng, không phải cậu tham mấy thứ này, mà là nhìn chúng nó khiến cậu nhớ tới đây là thử thách của Giam Thiên Tư.
Tọa Vong Đạo đã chết, cậu vẫn sống, đã vượt qua thử thách, rốt cuộc có thể gia nhập Giam Thiên Tư.
Chỉ cần gia nhập Giam Thiên Tư thì xem như cậu có núi dựa, mặc kệ là tu luyện công pháp hoặc là thứ gì khác, cuối cùng không giống như Đan Dương Tử dựa vào tùy tiện đoán mò.
Hơn nữa chỉ cần cậu không bị lộ thân phận Tâm Tố thì người khác cũng không dám tùy tiện ra tay với cậu.
“Ha ha, ngươi lấy được thì sao? Biết dùng không?” Một giọng nói khinh miệt truyền đến từ sau lưng Cẩu Oa khiến Lý Hỏa Vượng trợn to mắt.
Lý Hỏa Vượng vô cùng suy yếu nhưng khi nghe thấy âm thanh này, không biết sức lực từ đâu tuôn ra, cậu bật dậy, đẩy Cẩu Oa đang đứng trước mặt ra, đôi mắt rung động nhìn ảo giác ở phương xa.
Bành Long Đằng không đầu cầm kích, Kim Tam Hoa không có nửa người dưới há mồm không nói chuyện, hòa thượng già vẻ mặt bất đắc dĩ, cùng với Tọa Vong Đạo không có mặt không có mắt.
Khuôn mặt không có da thịt, trên đó là hai lỗ thủng đen như mực, hàm răng trắng hếu há to làm nụ cười dữ tợn.
Nhìn Lý Hỏa Vượng cứng ngắc tại chỗ, Xuân Tiểu Mãn ở một bên nháy mắt với Cao Trí Kiên, hai người vội vươn tay chộp hướng hai tay của Lý Hỏa Vượng.
Nhưng giây tiếp theo, một sức lực mạnh truyền đến hất văng tay của hai người.
"Tại sao ngươi cũng tiến vào! Tại sao! Ngươi dựa vào cái gì trở thành ảo giác của ta?”
Tùy theo Lý Hỏa Vượng điên cuồng kêu gào, tất cả vết thương đã khâu lại đều nứt ra chảy máu.
Lý Hỏa Vượng đang định nói gì thêm thì bỗng hai tay run rẩy ôm cổ mình.
“Khụ khụ! Ọe!”
Lý Hỏa Vượng nằm sấp xuống đất nôn khan một tiếng, những xúc tu màu đen mấp máy bị nôn ra khỏi cổ họng.
Người khác trông thấy cảnh này thì luống cuống:
“Mau! Mau rút thứ này ra!”
Nhưng khi người khác vươn tay hỗ trợ thì Lý Hỏa Vượng run rẩy giơ tay ngăn lại.
Lý Hỏa Vượng quỳ dưới đất, hai tay run rẩy nâng mớ xúc tu này giống như nâng bảo bối, cẩn thận lại nhét vào trong miệng của mình.
Trong ánh nhìn rung động của người xung quanh, Lý Hỏa Vượng nôn khan cứng rắn nhét xúc tu vào bụng.
Vài ngày sau, vô luận phía trước trải qua chuyện kinh thế hãi tục gì thì Lý Hỏa Vượng đã tỉnh táo lại.
Lý Hỏa Vượng đứng ở bên cửa sổ, mặt u ám lặng lẽ nhìn Tọa Vong Đạo trôi nổi trên không trung phương xa.
Tọa Vong Đạo không mặt không mắt ngồi trên vai của Bành Long Đằng, trên mặt mang theo nửa cười nửa không cũng nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Ta không cần thiết kích động, chỉ là ảo giác mà thôi, chẳng đáng gì. Đây không phải là tên đầu tiên, nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa." Lý Hỏa Vượng tự nhủ với lòng.
“Dựa theo tính cách của hắn thì tương lai chắc chắn sẽ quấy nhiễu ta, nhưng mà nếu biết tiểu tử này là lừa đảo, ta cứ coi lời hắn nói là gió thoảng bên tai thì thứ này ảnh hưởng không được ta."
"Thật sự như vậy? Chưa chắc đâu.” Tọa Vong Đạo giơ tay lên, nhìn bàn tay của mình: “Trong thần thức của ngươi có mấy thứ như chúng ta e rằng là rắc rối lớn!”
"Hơn nữa hiện tại là bốn người, tương lai bốn mươi người cũng chưa biết chừng!”
Lý Hỏa Vượng giả vờ hoàn toàn không nhìn thấy gì, vịn tường chậm rãi đi hướng cạnh bàn.
“Nói chuyện đi chứ, sao không nói gì?”
Trong lúc Tọa Vong Đạo dây dưa Lý Hỏa Vượng thì hòa thượng ngăn cản hắn:
“Này, ngươi đừng phiền đạo sĩ, không thấy trong lòng hắn khó chịu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận