Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 866: Chết

Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng dùng hai tay nâng coca đá uống mấy hớp lớn, cầm hamburger cắn mạnh một miếng, phô mai trắng sữa chảy ra từ khóe miệng, nhỏ lên đồ bệnh nhân màu trắng xanh sọc của hắn.
“Con trai, ăn chậm thôi, không đủ mẹ lại mua cho con.” Tôn Hiểu Cầm dùng ngón tay lau phô mai dính trên áo, đút vào miệng mình.
Tôn Hiểu Cầm vươn tay vuốt nhẹ sau gáy con trai, bà lui về phía sau mấy bước, đi tới bên cạnh Dịch Đông Lai cầm cuốn sổ ghi chép:
“Thưa bác sĩ, con trai của tôi bỗng có khẩu vị tốt, cũng không nói lời điên nữa, có phải bệnh của nó đã sắp khỏi rồi không?”
Dịch Đông Lai nhìn Lý Hỏa Vượng nhai ngồm ngoàm, cau mày nhẹ lắc đầu:
“Chị Tôn hãy tạm ra khỏi phòng, tôi còn cần kiểm tra đã.”
“Được được, vậy tôi đi đây. Cậu nhất định phải khám cho kỹ, nếu cậu chữa khỏi được cho con trai của tôi thì kêu tôi quỳ tặng cờ thưởng cho cậu đều được!”
Nghe tiếng đóng cửa, Dịch Đông Lai chậm rãi đi tới trước giường bệnh của Lý Hỏa Vượng, kéo ghế ngồi xuống, bình tĩnh như tán gẫu thông thường:
“Cậu làm sao vậy? Bị kích thích gì bên đó à?”
Lý Hỏa Vượng không để ý Dịch Đông Lai, hắn ăn xong KFC trên khay thì cầm lên máy chơi game bị ấn nút tạm dừng, đầu ngón tay gõ nhanh, bộ dạng vô cùng chăm chú, giống như thể xác và tinh thần hoàn toàn chìm đắm vào trò chơi.
"Gia Cát Uyên chết rồi?"
Rầm!
Máy chơi game phát ra âm thanh đập vào vách tường, nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên giường hoàn toàn nằm sấp lên người của Dịch Đông Lai, hai tay túm chặt tay áo của anh, điên cuồng hét lớn:
“Anh muốn chết hả? Ta chỉ dùng răng cũng có thể cắn thủng mạch máu trên cổ anh!”
Dịch Đông Lai giơ tay phải ra sau ngăn lại hai cảnh ngục đứng ở cửa chực chờ lao vào:
“Lý Hỏa Vượng, cậu là đứa trẻ ngoan, cậu sẽ không làm chuyện đó.”
“Ngoan con khỉ!” Lý Hỏa Vượng cụng đầu vào Dịch Đông Lai làm anh ngửa đầu ra sau.
Dịch Đông Lai sờ mũi chảy máu, không chịu thua rút khăn giấy từ túi áo blouse ra xoắn thành hai cục nhét vào.
Tiếng rống của Lý Hỏa Vượng quanh quẩn trong phòng bệnh:
"Anh biết sao? Ta thật sự chịu đủ rồi, ta thật sự hết chịu nổi! Tại sao phải là ta? Tại sao chỉ có ta sống khổ như vậy?”
“Ta cũng là người! Ta không phải làm bằng sắt! Ở bên kia ta chưa từng nhận chuyện tốt gì! Hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại, ta chống đỡ mệt lắm rồi! Ta không chịu nổi nữa!”
Lý Hỏa Vượng lảo đảo vịn tường đi hướng cửa sổ:
“Ta không trở lại thế giới hỗn loạn tuyệt vọng kia nữa, không bao giờ! Ở đó đều là giả, tất cả điên loạn đó đều là giả! Chỉ là bệnh của ta làm sản sinh ảo giác! Chết thì kệ nó!”
“Dịch Đông Lai, anh viết chứng minh cho ta đi! Ta đã hết bệnh, ta muốn đi học! Ta muốn ra ngoài tìm Dương Na!”
Nhưng Dịch Đông Lai nâng gọng kính, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, Lý Hỏa Vượng, luôn trốn tránh là không được, cậu phải trở lại, còn chưa gắn long mạch Đại Lương, việc này liên quan đến nhiều mạng sống của Đại Tề.”
Lý Hỏa Vượng chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào bác sĩ điều trị chính của mình:
“Khùng hả?”
Dịch Đông Lai đi đến bên cạnh hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, người bệnh khác đang đi dạo hít khí trời:
“Biết không, Hỏa Vượng? Có một số bệnh tâm lý thật ra có liên hệ rất lớn đến việc mãi không dám đối mặt, mặc kệ cậu trốn tránh cái gì, nhưng trốn là vô dụng, cậu nhất định phải dũng cảm đối mặt nó.”
“A, đối mặt, nói thì hay lắm.”
Đôi mắt Lý Hỏa Vượng đỏ hoe, tay phải siết chặt ngực mình, âm thanh run rẩy nói:
“Anh căn bản không biết ta trải qua cái gì, thử đặt vào vị trí của ta xem, anh sẽ không nói được lời này!”
“Vậy còn Bạch Linh Miểu? Bây giờ chưa rõ sống chết, cậu cũng không để ý sao? Còn có Lý Tuế, chẳng phải cậu nói đó là con gái của cậu à? Cậu hãy nhìn mẹ của cậu đối đãi với cậu như thế nào, nhìn lại cậu đối đãi với Lý Tuế.”
Nghe lời này, ngũ quan của Lý Hỏa Vượng dần vặn vẹo, hai tay bắt lấy lan can, đụng mạnh đầu vào lan can.
"Lý Hỏa Vượng! Cậu bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút!"
Dịch Đông Lai và cảnh ngục tốn công sức nhét Lý Hỏa Vượng đầu rơi máu chảy vào áo trói người, lại cột lên giường, tiêm thuốc an thần.
Dịch Đông Lai lau mồ hôi trán, nói với Lý Hỏa Vượng:
"Đừng nản lòng, đời người tám chín phần mười luôn có chuyện không như ý, nhưng sự tình đã phát sinh, chúng ta phải nghĩ biện pháp vượt qua."
"Nếu ở bên kia lại gặp khó khăn gì, không biết làm thế nào, tôi có thể giúp cậu, nếu tôi không biết thì có thể lên mạng tra giúp cậu.”
Đầu Lý Hỏa Vượng ù đặc, chậm chạp nhìn Dịch Đông Lai, gằn từng chữ:
“Đây là biện pháp mà anh từng nói? Suy xét ở góc độ của ta? Anh thật sự cảm thấy hữu dụng sao?"
Dịch Đông Lai không trả lời câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, cầm ống chích tiêm thuốc nào đó vào tĩnh mạch của hắn:
“Áp lực tinh thần của cậu quá lớn, đã hai ngày không ngủ, hãy ngủ yên một giấc trước đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận