Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 445: Phiền phức (1)

"Ngài rốt cuộc có mua hay không? Ngày nào cũng tới hỏi giá, không lẽ ngài muốn mua bán quan tài?”
"Hừ." Cẩu Oa rất là xem nhẹ: “Ta đương nhiên là thật sự muốn mua, ngươi rẻ thêm nửa lượng thôi, chỉ rẻ nửa lượng là hôm nay ta giao tiền đặt cọc."
Ông chủ tiệm quan tài nghe lời này tim rớt cái bịch, giọng hạ thấp cẩn thận dè dặt hỏi:
“Lý sư huynh của ngài ... sắp rồi?”
Nhìn thấy Cẩu Oa nhắm mắt bĩu môi gật đầu, ông chủ dứt khoát nói:
“Được rồi, giảm nửa lượng thì giảm! Đây là mức thấp nhất rồi, không thể giảm nữa.”
"Không vội." Cẩu Oa quay quanh quan tài kia vài vòng, xem kỹ rồi nói với ông chủ:
"Chưởng quầy, nếu đã giảm nửa lượng thì tặng thêm áo liệm được chứ?”
Một canh giờ qua nhanh, ông chủ tiệm quan tài nói miệng khô lưỡi khô cuối cùng đồng ý cái giá Cẩu Oa báo ra.
Hắn không muốn kéo dài tiếp nữa, còn kéo dài thì mặc kệ Lý sư huynh của Tào gia này có chết hay không, hắn sẽ bị trả giá tức chết trước.
Trả tiền đặt cọc xong Cẩu Oa lại hỏi:
“Chưởng quầy chắc rành về việc tang lễ nhỉ?”
Ông chủ tiệm quan tài liên tục gật đầu: “Ngài yên tâm, đầu bếp nấu đám, ban nhạc hát kịch, bát tiên nâng quan tài ta đều quen.”
“Nhớ đặt tốt chút, phải chôn rình rang vào! Đó là huynh đệ ra sống vào chết của ta!”
“Được rồi! Đến lúc đó ta giúp ngài giật dây, tuyệt đối làm chuyện này thật tốt, ngài cứ yên tâm đi."
"Đúng rồi, giúp ta đặt mấy nhà quan ở chỗ làm hàng mã, Lý sư huynh một người xuống dưới, ta sợ huynh ấy nhàm chán.”
"Tào gia trượng nghĩa!"
“Ài, biết làm sao được, chờ Lý sư huynh chết thì bọn họ đều khóc chết đi sống lại, cái gì đều mặc kệ, loại chuyện này luôn phải có người đứng ra làm, lần trước cũng là ta làm."
“Lần ... lần trước?”
Chờ làm xong tất cả chuẩn bị cho đám tang, Cẩu Oa vừa lòng với giá cả đi ra tiệm quan tài:
"Đều ổn thỏa, chắc chắn tốt hơn lần trước gấp vô số lần.”
Cẩu Oa híp mắt ngước nhìn mặt trời nóng cháy trên đầu, phát hiện đã là buổi trưa, vội nhấc chân đi hướng khách điếm.
"Đúng rồi, mới vừa rồi chưởng quầy nói cần kích cỡ của người qua đời để làm áo thọ, ta phải nhanh chóng đi về đo.”
Chờ Cẩu Oa đi về phòng mình, xuyên qua cửa sổ thấy Cao Trí Kiên bị thương nặng không nằm trên giường, tim cậu ấy giật thót:
“Lẽ nào ...”
Cẩu Oa chạy nhanh xông vào phòng của Lý Hỏa Vượng, thấy ba người khác đều vây quanh giường thì cậu ấy hít sâu một hơi, lấy ra củ gừng trong túi lau khóe mắt, mếu máo đi vào.
“Lý sư huynh ơi là Lý sư huynh! Hu hu hu!”
Cẩu Oa giả vờ giả vịt dùng sức đẩy mở Cao Trí Kiên, nhào vào mép giường thì bị Lý Hỏa Vượng mở to mắt dọa ngây người tại chỗ:
“Thì ra ... chưa chết à.”
Giây sau tim Cẩu Oa thít chặt, Lý sư huynh không chết thì tiền đặt cọc quan tài của ta chẳng phải là không thể lấy lại?
"Cẩu Oa, ngươi cũng bị thương?"
Lời của Lý Hỏa Vượng kéo lại suy nghĩ của Cẩu Oa, vội giả vờ bình tĩnh nói:
“Ôi, chút vết thương nhẹ đó có đáng gì, sư huynh không biết đâu, lúc đó một đám tượng đất bao vây ta, Tào Tháo này không chớp mắt cái nào!”
"Đừng nghe hắn phét lác, lúc ấy là ta chăm sóc cho hắn, nếu không đã sớm bị phân thây.”
Cẩu Oa bất mãn lườm Xuân Tiểu Mãn vạch trần mình, nhưng không dám nói cái gì, vốn đã đánh không lại cô ấy, bây giờ Xuân Tiểu Mãn còn cao hơn cậu ấy một cái đầu.
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường quay đầu nhìn Xuân Tiểu Mãn hoàn toàn đổi khác, cô ấy từng là thiếu niên nhưng nay đã trưởng thành, dù lông đen đầy người nhưng không thể ngăn ý vị riêng của phụ nữ.
Nhưng đây không phải chuyện tốt, điều này đại biểu lúc trước đánh với đám tai họa tượng đất, Xuân Tiểu Mãn vì gọi ra Du lão gia đã hao phí rất nhiều năm tuổi thọ.
Lý Hỏa Vượng suy yếu khuyên nhủ Xuân Tiểu Mãn:
"Không cần thiết chiêu nhiều Du lão gia như vậy, trước khi sử dụng hãy suy nghĩ cho kỹ, bốn Du lão gia bằng mạng một năm.”
"Không có gì đáng ngại, ta nhỏ tuổi.” Xuân Tiểu Mãn không hề thấy chán nản vì mất dương thọ, ngược lại thoạt nhìn cô ấy càng thích thân thể cao kều hiện giờ.
"Khụ khụ!" Lý Hỏa Vượng ho ra chút máu cặn, dịu đi một lúc lại nói: "Miểu Miểu, đổ hết Dương Thọ Đan trong Hồ Lô của huynh ra, đưa cho muội ấy ăn.”
Dương Thọ Đan có thể tăng thêm tuổi thọ, có thể khiến Tiểu Mãn trở về thanh xuân.
"Ta thật sự không cần!" Xuân Tiểu Mãn dùng tay cụt đè vai Bạch Linh Miểu, âm thanh mang theo một chút lo lắng nói: “Lý sư huynh có rảnh lo cho ta ngược lại chẳng bằng lo lắng chính mình. Sư huynh ... rốt cuộc làm sao vậy?”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng ngây ra một lúc, cậu nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, trên khuôn mặt tiều tụy lộ ra một chút cười gượng:
“Ta rốt cuộc làm sao?”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại lời Tọa Vong Đạo hai con ngươi đã nói, cậu tự nhiên sẽ không tin lời vớ vẩn đối phương lừa cậu là Hồng Trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận