Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 150: Màu đỏ (2)

Thừa dịp y tá xoay người lao ra định báo cho bác sĩ, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng xoay người xuống giường, chạy trốn theo tuyến đường vạch trong đầu.
Lý Hỏa Vượng đã cực kỳ quen thuộc với bệnh viện này.
Rất nhanh, Lý Hỏa Vượng đi tới cửa bệnh viện, quen thuộc dùng tay chân trèo hàng rào, làm ngơ như không nghe thấy tiếng hét và tiếng còi của bảo vệ ở sau lưng, cắm đầu lao ra đường cái.
"Ảo giác, những thứ này đều là ảo giác!"
Lý Hỏa Vượng hiện tại không có thời gian để ý những ảo giác này, đám Dương Na còn đang trong sự khống chế của Tịch Nguyệt Thập Bát, tùy thời có nguy hiểm.
Ra đường cái, áo bệnh nhân màu trắng xanh của Lý Hỏa Vượng rõ ràng dẫn tới người khác chú ý, nhiều người thậm chí giơ điện thoại di động lên.
“Ôi, người này bị gì vậy? Tại sao đi ra bằng chân trần? Không thấy lạnh à?”
“Xem kìa, trên áo của cậu ta có tên của bệnh viện, trời ạ, là chạy ra từ bệnh viện tâm thần! Có nên báo cảnh sát không?”
"Thật hay giả? Không lẽ là hot streamer? Cái đám người đó vì hot mà có thể bất chấp tất cả.”
"Giả, đều là giả, ta đã bị các người lừa một lần, tuyệt đối sẽ không bị lừa lần thứ hai!"
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng đến nỗi lợi xuất huyết, trong lòng dứt khoát kêu gào.
Không ngừng quẹo qua quẹo lại trên đường, Lý Hỏa Vượng đi tới đại viện Ngô gia trong ký ức, còn ở trong ảo giác thì cậu đang đứng ngay chính giữa đường cái.
Tuy rằng bốn phía xe hơi không ngừng xuyên qua, nhưng Lý Hỏa Vượng không sợ chút nào, vì cậu biết những thứ này đều là giả, đều là ảo giác, xe hơi căn bản sẽ không đụng vào mình.
Lý Hỏa Vượng hét to với xe hơi chạy qua lại không ngừng ở trước mặt mình:
“Bạch Linh Miểu! Mau cầm lục lạc của ta! Lắc nó đi! Lắc ra Du lão gia! Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh các người là hàng giả! Khiến Du lão gia tấn công nó đi!”
Tin tin tin tin!
‘Nhờ công’ của Lý Hỏa Vượng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tất nhiên kẹt xe.
Tất cả xe hơi đều bóp còi, nhưng Lý Hỏa Vượng lại cười, cậu biết rõ Bạch Linh Miểu sẽ làm theo, những tiếng kèn đó là tiếng chuông trải qua ảo giác vặn vẹo.
Lúc này chủ một chiếc xe thể thao màu đỏ thò đầu ra từ cửa sổ, kiêu ngạo hét to:
“Bị khùng hả? Muốn chết hả? Mau xéo đi! Coi chừng bố đập mày!”
Lý Hỏa Vượng đang trong trạng thái phấn khởi nhanh chóng quay đầu, nhìn thẳng chiếc xe thể thao màu đỏ, cậu cảm giác có một ánh mắt từ chiếc xe bắn vào người mình.
Lý Hỏa Vượng bước tới, nhếch môi lộ hàm răng trắng sáng nói với chiếc xe thể thao màu đỏ kia:
“Ha ha, thì ra ngươi là thực thể trong ảo giác, Tịch Nguyệt Thập Bát! Ta tìm được ngươi rồi!”
Tịch Nguyệt Thập Bát vẫn luôn không lộ mặt trong Ngô gia thôn vậy mà lấy hình thức này hiện ra ở trước mắt Lý Hỏa Vượng, phải công nhận là niềm vui bất ngờ.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục hét to với các sư huynh muội vô hình:
“Mọi người hãy xem bên ta này! Mặc kệ trước mắt ta là cái gì, mau dốc hết sức công kích nó! Thứ này là Tịch Nguyệt Thập Bát!”
Lúc này chủ xe thể thao cũng chú ý chữ màu đỏ bệnh viện tâm thần An Bình bên ngực trái của Lý Hỏa Vượng.
Chủ xe sợ hết hồn, chẳng còn vẻ vênh váo như vừa rồi, bối rối hoảng hốt chui vào xe, nhanh chóng nâng cửa kính xe lên, run cầm cập cầm lấy di động của mình.
“Alo! 110 hả? Các ngươi mau tới đi! Ở Đại Chuyển Bàn đang có một bệnh thần kinh chạy ra! Đúng rồi, là Đại Chuyển Bàn kế bên Ốc Nhĩ Mã Nhĩ, mau lên!”
Lý Hỏa Vượng đang định nhấc chân đá bay cốp xe của chiếc xe thể thao màu đỏ thì bỗng nhiên ngừng lại.
Lý Hỏa Vượng bị mọi người nhìn chăm chú bỗng quay đầu nhìn hướng xe chạy bằng điện màu đỏ ở phương xa, cậu dời tầm mắt từ xe thể thao chuyển sang chiếc xe kia.
Nguy rồi! Tịch Nguyệt Thập Bát thấy bị phát hiện nên chuẩn bị chạy trốn!
"Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy! Tất cả mọi người nhanh chóng theo kịp! Thứ kia khẳng định bị thương! Nó đang biến nhỏ!" Lý Hỏa Vượng nhấc chân chạy theo chiếc xe điện màu đỏ kia.
Lý Hỏa Vượng đi giữa đường cái, cắn răng dốc sức đuổi theo màu đỏ ở bốn phía.
Lý Hỏa Vượng vừa đuổi theo vừa cảm giác Tịch Nguyệt Thập Bát ở phương xa liên tục thay đổi vị trí, đôi khi biến thành mũ đỏ của người khác, đôi khi lại biến thành tấm biển treo trước cửa hàng ở ven đường.
Nhưng dù nó biến đổi thế nào thì Lý Hỏa Vượng vẫn bám sát phía sau, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, cậu sẽ không buông bỏ dễ dàng như vậy. Có thể lấy được mắt của Tịch Nguyệt Thập Bát hay không quan hệ đến cậu có thể xin nhờ Đan Dương Tử được không.
Hiện giờ Lý Hỏa Vượng cũng phát hiện một điểm lạ của Tịch Nguyệt Thập Bát, thứ này dường như là một loại không có mí mắt, muốn không nhìn vào cậu cũng không thể làm được, bất cứ thứ gì chỉ cần ở trong phạm vi tầm mắt của nó là nó sẽ bị động nhìn chăm chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận