Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 510: Tha hương gặp bạn cũ (1)

Chén chú chén anh với con hổ biết cười Thác Bạt Đan Thanh này còn không thoải mái bằng giao chiến với bên ngoài, cậu cũng không biết đối phương biết được bao nhiêu, tín nhiệm mình bao nhiêu, việc mình có thể làm chỉ có thể là duy trì cảnh giác mọi lúc, tránh bị đối phương phát hiện ra sơ hở.
Lúc này đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Lý Hỏa Vượng lấy tấm yêu bài từ bên hông ra, nhìn chữ “Nhâm Ngũ” phía trên, mình đã tiến gần thành công thêm một bước.
Khóe miệng của Lý Hỏa Vượng hơi nhếch lên, xem ra cùng với việc địa vị của mình ở Giam Thiên Tư được nâng lên cao, đồng thời cũng có thể điều động một bộ phận sức mạnh của Giam Thiên Tư.
Bắc Phong sống được một trăm chín mươi tuổi, nghe thì có vẻ rất mạnh nhưng mình chưa chắc phải đơn thương độc mã đi đấu với Tọa Vong Đạo.
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường, đột nhiên ngồi dậy và lẩm bẩm một mình: "Đúng vậy, nếu sau lưng mình đã có một ngọn núi lớn như Giam Thiên Tư rồi thì không cần không quan tâm đến luân lý đạo đức nữa, huống hồ bọn họ vốn chính là kẻ thù không đội trời chung."
"Chỉ cần đến lúc đó, khiêu khích để bọn họ đánh nhau, mình mới có thể ngư ông đắc lợi.”
“Hahaha…” Một tiếng cười trầm thấp khiến Lý Hỏa Vượng nhìn qua, không ngoài dự đoán, lại là tiếng của Hồng Trung.
"Chỉ kẻ lỗ mãng như ngươi thì lừa được ai chứ? Còn muốn gây ly gián?”
"Tứ hỉ tam nguyên đều là người tài giỏi, sợ rằng đến lúc đó, còn chưa đợi ngươi gây hấn, bọn họ đã đánh đòn phủ đầu lôi ngươi vào rồi.”
Lần này, Lý Hỏa Vượng hiếm khi không ngó lơ hắn: “Trước đây không phải ngươi luôn nói ta là Hồng Trung một trong tam nguyên sao? Bây giờ ta tin rồi, nếu ta và bọn họ đều là cấp cao của Tọa Vong Đạo, vậy dựa vào đâu mà ta không thể khiêu khích bọn họ?”
Hồng Trung nghe thấy lời này, vẻ mặt đột nhiên trở nên hưng phấn, như thể nhớ ra điều gì đó.
"Đúng vậy, chuyện này nói không chừng là kế hoạch của Hồng Trung, áp chế ký ức của mình lại, sau đó lén thâm nhập vào Giam Thiên Tư, sau đó lại dựng thang giở trò từ bên trong.”
“Đúng đúng đúng, không sai, ta chính là nghĩ như vậy.” Lý Hỏa Vượng cũng đứng lên, vẻ mặt hưng phấn không kém.
Cuối cùng, hai người đồng thời cười lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, nhưng khi tiếng cười đó lên đến đỉnh điểm, tiếng cười đột nhiên ngừng lại, hai người đồng thời nhìn đối phương với vẻ mặt giễu cợt.
Lý Hỏa Vượng xoay người đến bên giường, nhắm mắt lại và nằm xuống.
Ngay khi Hồng Trung bên cạnh đang suy nghĩ điều gì đó với nụ cười trên mặt, hòa thượng ở một bên bước qua, nói: “Ngươi lại nghĩ điều gì không đứng đắn? Ta nói cho ngươi biết, đừng mong làm hại đạo sĩ, hắn là một người tốt.”
"Người tốt, ha ha, người tốt..."
Đêm hôm đó, không biết có phải vì uống rượu hay không mà Lý Hỏa Vượng chìm vào giấc ngủ say, đến khi cậu tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao rồi.
Lý Hỏa Vượng ngáp một cái, bắt đầu mặc y phục và vệ sinh cá nhân.
Nếu Thác Bạt Đan Thanh đã nói mình ở lại đây trước thì mình sẽ tạm thời ở lại Ngân Lăng Thành.
Hơn nữa, mình hiện tại cũng không còn nơi nào để đi.
Cụ thể ở lại đây bao lâu thì phải tùy thuộc vào Thác Bạt Đan Thanh rồi, có điều xét theo trước đây mà phán đoán, có lẽ không quá lâu.
“Bánh hấp... bánh hấp ngon...”
"Ngọt lắm, nào, hồ lô đường...”
"Mài kéo... mài dao..."
"Nghe nói Khương đại tướng quân kia thân cao tám thước, hông rộng bốn thước, đứng dậy hét một tiếng vào doanh trại địch: Này... này! Lập tức hàng ngàn binh lính của Tề Quốc bị dọa sợ đến vỡ mật mà chết...”
Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi trên đường phố của Ngân Lăng Thành, lắng nghe âm thanh truyền đến từ bốn phương tám hướng.
"Người bán bánh hấp, bao nhiêu tiền một cái?"
"Một văn tiền một cái, ngươi xem bánh to không chứ, bánh hấp nhà ta ngon mà lại hợp túi tiền."
Mua bốn cái bánh hấp giống như màn thầu nở bung, Lý Hỏa Vượng cầm trên tay, vừa đi vừa ăn.
Cậu đi không nhanh, mục đích đến đường phố là muốn để Lý Tuế học được giọng nói chuyện của những người xung quanh.
Trước đó người khác tùy tiện nói hai tiếng ‘cha’, nó đã nhớ rõ như vậy, điều này đủ chứng minh rằng tên này không chỉ có thể bắt chước giọng nói của mình mà còn có thể bắt chước giọng nói của người khác.
Hôm nay cậu muốn xem nếu tiếp xúc với nhiều người, Lý Tuế có phải sẽ học được càng nhanh hơn không.
Khi những âm thanh bắt chước rời rạc truyền đến bên tai, Lý Hỏa Vượng cảm thấy rằng mình đã đoán đúng.
Có điều có một điểm khác biệt là sự bắt chước của Lý Tuế tiếp nhận từ mọi hướng, ngay cả tiếng chửi tục của những người đàn bà chanh chua cũng học theo.
Nghe thấy những âm thanh chói tai kia, Lý Hỏa Vượng hơi nhíu mày, vội vàng đi nhanh vài bước, rời khỏi chỗ cũ.
Đứng ở giữa đường phố, Lý Hỏa Vượng nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, không thể không nói Đại Lương chính là Đại Lương, phồn hoa thực sự là phồn hoa, có đầy đủ mọi thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận