Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 394: Lạt Ma (1)

“To tiếng quá, không chịu nổi.”
Lý Hỏa Vượng lấy ra một cây kéo nhỏ dạng răng cưa, nhảy xuống xe ngựa, cắt ít lông cừu trên người con dê nhét vào lỗ tai của mình.
“Phù, vậy tốt hơn nhiều." Lý Hỏa Vượng cúi đầu, nhét kéo nhỏ vào bọc dụng cụ tra tấn.
“Hử? Đó là cái gì?" Lý Hỏa Vượng nhìn một đốm đen nhỏ trên đỉnh núi phía xa, đáng tiếc cự ly quá xa, dù cậu có thị lực siêu quần vẫn chỉ nhìn thấy mơ hồ.
“Oe oe oe!”
Tiếng khóc rõ to của trẻ sơ sinh bỗng vang lên, khiến Lý Hỏa Vượng quay đầu đi theo người khác hướng về xe bò.
Vừa đến gần xe bò thì thấy Lữ Cử Nhân đang cười khờ, lẩm bẩm:
“He he, ta có nhi tử! He he, ta có nhi tử! He he ...”
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bé trai khóc trong ngực của Bạch Linh Miểu thì hơi nghi hoặc, đứa bé này phải chăng bị bệnh gì? Trông xấu quá, giống khỉ con rụng lông bị nước sôi nấu chín.
Xuân Tiểu Mãn ở bên cạnh thấy vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng dần nghiêm túc liền biết suy nghĩ của đối phương, vội giải đáp thắc mắc:
“Lý sư huynh, em bé mới sinh đều như vậy, khác với chúng ta.”
“Ồ, vậy hả?”
Sau khi nghe Tiểu Mãn giải thích tỉ mỉ Lý Hỏa Vượng mới biết là mình nghĩ lầm, trẻ sơ sinh trong ấn tượng của cậu đều là sau ba tháng, bộ dạng đã nẩy nở.
Lúc mới bị lôi ra khỏi bụng thì em bé đều xấu như vậy.
Khi thấy Lữ Trạng Nguyên chổng mông bò ra khỏi xe ngựa, Lý Hỏa Vượng đi qua chúc mừng:
"Ha ha ha! Cùng vui cùng vui.” Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lữ Trạng Nguyên giống như đóa hoa cúc nở.
Sau đó Lữ Trạng Nguyên chắp tay với đám người vây quanh:
“Các vị! Thật có lỗi, ở đây không có trứng gà, đợi đến trấn trên nhất định sẽ tặng trứng gà đỏ!”
Những người khác lục tục chúc mừng Lữ Trạng Nguyên, không khí hòa thuận, nhưng trái tim của Lý Hỏa Vượng bỗng thít chặt, vụt ngẩng đầu nhìn hướng mặt cỏ ở phương xa.
Bãi cỏ vốn bị ráng chiều nhuộm thành một mảnh màu đỏ xuất hiện một vòng tròn đen, đốm nhỏ lúc trước xuất hiện ở đỉnh núi không ngờ cách càng gần.
“Hơi kỳ lạ!”
Dị tượng ở phương xa khiến sắc mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên nghiêm túc:
“Đuổi hết đàn dê đi! Chúng ta rời khỏi nơi này!"
Tiếng quát của Lý Hỏa Vượng phá tan không khí vui mừng, nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của cậu thì mọi người không dám lơ là.
Trong tiếng sủa của Màn Thầu, mấy chục con dê trắng đi theo xe bò di chuyển.
Thời gian từ từ trôi qua, sắc trời cũng dần dần biến tối, thừa dịp trên trời còn chút ánh sáng, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đoàn màu đen càng lúc càng gần!
Trời đã hoàn toàn tối đen, đá huỳnh quang màu xanh bị bọn họ lấy ra, chiếu sáng mọi thứ xung quanh, Lý Hỏa Vượng không kêu ngừng, biểu cảm của mỗi người đều căng thẳng liên tục chạy đi.
Dần dà chỉ có một vầng trăng mong manh treo trên không trung, ánh sáng màu bạc chiếu xuống mặt đất.
Lý Hỏa Vượng đứng trên mui xe thường nhìn phía sau, cậu phát hiện cục màu đen kia đã biến mất từ bao giờ.
“Đi rồi? Thứ kia là cái gì? Thứ kia rốt cuộc là bị cái gì hấp dẫn lại đây? Là ta sao? Hoặc nên nói là ... đứa trẻ vừa sinh ra?” Trong đầu óc của Lý Hỏa Vượng suy đoán lung tung.
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm giác được xe bò ở dưới chân ngừng lại.
“Đừng ngừng! Đi tiếp đi!”
Nhưng hiếm thấy là mệnh lệnh của cậu không khiến xe bò lại khởi động.
Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn phía trước thì rốt cuộc hiểu tại sao bọn họ ngừng, bởi vì cục màu đen vừa rồi đã chặn ở trước mặt họ.
Giờ này khắc này, Lý Hỏa Vượng cũng rốt cuộc thấy rõ cục đen vừa rồi là cái gì.
Màu đen kia thật ra là một đàn dê đen, đàn dê có bộ lông màu đen lẳng lặng đứng tại chỗ giống như rối gỗ.
Lão Lạt Ma khoác áo da màu đen yên lặng đứng giữa đàn dê.
Hông Lạt Ma treo cái trống nhỏ màu vàng, trên cổ và hai cổ tay đeo xâu chuỗi làm từ những khúc xương nhỏ ghép lại.
Mũ Lạt Ma hình dạng như màu gà, bên dưới là đôi mắt đen thui không có bất cứ tạp chất, đang dùng đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
Khuôn mặt Lạt Ma rất kỳ lạ, chỗ vàng chỗ đen, Lý Hỏa Vượng nhìn kỹ thì phát hiện đó là đốm da mồi của người già.
Nhìn bề ngoài Lý Hỏa Vượng liền biết đối phương đến không có ý tốt.
Lạt Ma bỗng nhẹ nhàng nâng lên tay phải gầy trơ xương, một con kền kền già sót lại vài cọng lông, da rũ xuống từ trên trời giáng xuống cánh tay của ông.
Không hiểu sao khi Lý Hỏa Vượng nhìn con kền kền này thì nhớ đến lúc ở Nữ Nhân Sơn, cùng Bạch Linh Miểu nhìn thiên táng cử hành, thấy đàn kền kền ăn thịt người.
“Lý sư huynh, Lạt Ma này ...” Xuân Tiểu Mãn sắc mặt âm u lấy chuông ra, biểu cảm muốn nói lại thôi.
"Đừng hoảng, các ngươi cứ đi trước, coi như không thấy lão.”
Dưới mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng, mọi người cúi đầu, xe ngựa chậm rãi đi qua đàn dê đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận