Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 224: Say

Nhìn bộ dạng hơi khẩn trương của đám tiêu sư thì Lý Hỏa Vượng đã biết đáp án.
Triệu Tần do dự vài giây rồi thở hắt ra:
“Bởi vậy mới nói, chuyện gì đều phải làm theo quy củ, ai cũng không biết phía sau đám sơn phỉ, thủy tặc này rốt cuộc người nào đứng đầu.”
“Tuy trong Ngự Lâm Quân có Giam Thiên Tư, nhưng đương kim thánh thượng còn không ngồi vững ngai vàng của mình thì sao quản được những chuyện này.”
"Có vài thứ không phải đám phàm phu tục tử chúng ta nên xen vào.”
Triệu Tần nương men say huyên thuyên lải nhải nhiều chuyện với Lý Hỏa Vượng, dường như muốn mượn cơ hội khiến cậu từ bỏ làm tiêu sư.
Nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng không chú ý chuyện đó, cậu bị một danh từ trong lời nói của đối phương hấp dẫn.
"Triệu tiêu đầu, ngươi mới nói Giam Thiên Tư là gì vậy?”
Tuy rằng Lý Hỏa Vượng đã đến nơi này mấy tháng, nhưng lần đầu tiên cậu nghe về những chuyện này.
Vừa lúc có thể mượn cơ hội này tìm hiểu rõ hơn.
“Giam Thiên Tư hả, nghe nói bên trong đều là một số cao nhân mà hoàng đế cung phụng, nếu nơi nào xảy ra chuyện tà tính mà bộ khoái và thủ quân không giải quyết được thì sẽ dựa vào bọn họ đi giải quyết."
Đối với việc này Lý Hỏa Vượng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu triều đình Tứ Tề có thể ổn định thì chắc chắn có điểm nào đó giải quyết những thứ quái lực loạn thần này.
Nhưng không biết đám người này là trong cung cố ý huấn luyện, hay cố ý chiêu an từ bên ngoài.
Thấy Lý Hỏa Vượng không nói gì, Triệu Tần nói tiếp:
“Tuy nói vậy nhưng đôi khi bọn họ không đáng tin lắm.”
“Ví dụ bốn năm trước, có một trấn không hiểu sao bị người giết hết.”
“Chậc chậc, mấy vạn người cứ như vậy trong một đêm chết sạch.”
Triệu Tần nói đến đây rất thổn thức, không chú ý đầu ngón tay cầm ly rượu của Lý Hỏa Vượng siết chặt đến mức khớp xương tái nhợt.
Vương Thành Hưng ở một bên lên tiếng:
"Việc này ta cũng nghe nói, nghe đồn thảm lắm, người chết không ai toàn thây.”
“Sao bọn họ xuống tay được hay thế, lẽ nào họ không phải được phụ mẫu sinh ra? Còn thua súc sinh!”
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Khương Anh Tử biểu cảm dữ tợn gần sát mặt mình:
“Thấy chưa? Nghe người ta nói về ngươi đi! Tại sao người như ngươi còn sống thế, tại sao ngươi không chết đi!”
Ngực của Lý Hỏa Vượng bắt đầu phập phồng lên xuống.
Người khác không có chú ý tới, nhưng mà Bạch Linh Miểu lại nhận ra Lý Hỏa Vượng lạ thường.
Bạch Linh Miểu lặng lẽ đổi chỗ với Tiểu Mãn, đặt tay lên hai tay run rẩy của Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh có sao không?”
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn về hướng Triệu Tần:
"Triệu tiêu đầu, thôi đừng bàn quốc sự, loại chuyện này không phải tiểu nhân vật như chúng ta nên suy xét."
"Đúng đúng đúng! Chuyện của đại nhân vật hãy để bọn họ bận tâm đi, uống rượu uống rượu, ta thay tiện nội kính Lý lão đệ một ly nữa!”
"Uống rượu, uống rượu!" Lý Hỏa Vượng trực tiếp cầm lấy bình rượu há mồm uống.
Thật ra Lý Hỏa Vượng không biết uống rượu, càng không chịu nổi rượu trắng.
Đêm đó cậu không biết mình say từ khi nào.
Cảm giác lâng lâng say rất tuyệt, không cần nghĩ gì, không còn phiền não.
"Lý Hỏa Vượng ... Lý Hỏa Vượng!"
Nghe thấy âm thanh, Lý Hỏa Vượng đang trong cơn mơ bỗng nhiên mở mắt ra, đối diện với đôi mắt cực độ oán hận, đó là Khương Anh Tử.
Giật mình tỉnh lại bỗng thấy một thiếu nữ toàn thân máu chảy đầm đìa, đứt tay đứt chân xuất hiện ở trước mắt, ai đều sẽ sợ đứng tim.
Nhưng Lý Hỏa Vượng sớm đã thói quen, cậu lại nhìn thoáng qua Đan Dương Tử lơ lửng trên trần nhà, hai tay chống đỡ ván giường ngồi dậy.
Lý Hỏa Vượng mặc áo đơn vừa xuống giường liền nhăn mặt, ôm đầu lại ngồi xuống.
"Quả nhiên vẫn là không thể uống rượu ... " Lý Hỏa Vượng lần đầu tiên cảm thụ được thống khổ vì say rượu, nhưng có lẽ là do năng lực cảm giác tăng mạnh.
Két két!
Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Bạch Linh Miểu hai tay bưng thau đồng đi vào.
Bạch Linh Miểu nhìn Lý Hỏa Vượng nhăn mặt ôm đầu ngồi bên giường thì bước nhanh tới, đặt thau đồng lên giá gỗ.
Tiếng nước rào rào vang lên, Bạch Linh Miểu vắt khô khăn, bước tới đỡ sau gáy của Lý Hỏa Vượng, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.
Thừa dịp cô ấy lau cổ cho mình, Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, hỏi:
“Chúng ta đang ở đâu?"
"Còn ở trong tiêu cục, Triệu tiêu đầu nói với muội chờ khi nào huynh tỉnh thì đừng vội đi, ông ấy đã sai người đi tìm kiếm phổ."
Nhìn thoáng qua hai thanh trường kiếm đặt chung chỗ với đạo bào màu đỏ của mình, Hỏa Vượng hiểu rõ gật đầu.
Bạch Linh Miểu giống như lòng có linh tê, biết Lý Hỏa Vượng suy nghĩ cái gì.
Cô ấy đi tới lấy trường kiếm đặt vào tay Lý Hỏa Vượng.
Từ khi Lý Hỏa Vượng nhận trường kiếm, đây là lần đầu tiên cẩn thận ngắm thanh kiếm này.
Kiếm dài ba thước hai, rộng nửa ngón tay, màu hơi sậm, trên chuôi kiếm màu đen treo vải tím sậm dài nửa tấc.
Chỗ chuôi kiếm là dị thú dữ tợn, há to răng nanh, dùng tay sờ vào có cảm giác bị cứa đứt tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận