Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 789: Trưởng công chúa (1)

Hồ cơ kia đột nhiên tháo mặt nạ ra, hôn về phía Lý Hỏa Vượng, mỗi lần nghiêng đầu đều khiến Lý Hỏa Vượng đang vùng vẫy chìm vào sâu hơn, không mảy may chú ý đến viên thuốc ở đầu lưỡi nàng ta.
Tuy nhiên ngay sau đó, những chiếc xúc tu mang theo gai nhọn chen chúc chui ra từ trong miệng Lý Hỏa Vượng, trực tiếp bám lên mặt nàng ta, xé khuôn mặt của hồ cơ kia xuống.
Vào lúc hồ cơ kia ôm lấy mặt mình và hét thảm, xúc tu kéo theo da mặt chui lại vào trong Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng hồi tỉnh lại và rút con dao găm ra, trực tiếp cắm vào đùi mình.
Cơn đau nhói khiến Lý Hỏa Vượng lập tức lấy lại tinh thần rất nhiều, hắn dùng dao đánh ngã hồ cơ, không ngừng đuổi theo hướng mà trưởng công chúa đang chạy trốn.
"Đây là mánh khóe từ đâu tới vậy! Trước đây chưa từng thấy qua!" Lý Hỏa Vượng lấy lại 200% tinh thần, không dám lơ là chút nào nữa.
Bên cạnh trưởng công chúa xem ra có không ít người giỏi, vừa rồi nếu không phải có Lý Tuế giúp đỡ, sợ rằng thật sự để nàng ta chạy mất rồi.
Lại nhìn thấy có hai tên thái giám tay cầm huyết trích tử chặn đường mình, Lý Hỏa Vượng không định lãng phí thời gian cho đám người chặn hậu này nữa.
- Giải thích, "huyết trích tử" là loại vũ khí mà đội quân sát thủ của hoàng đế Ung Chính chuyện sử dụng thường được cho là có hình dạng mũ sắt hoặc hình vuông nối với một sợi xích nhỏ và dài. Bên ngoài vành mũ có gắn các lưỡi dao xoay. Hết giải thích.
"Lý Tuế! Xương sườn! "Với tiếng hét ngầm của Lý Hỏa Vượng, Lý Tuế trong cơ thể hắn quyết đoán dùng xúc tu bẻ gãy hai xương sườn phía dưới cùng, đưa chúng ra ngoài qua rốn.
Khi những chiếc xương sườn đan chéo cắm mạnh vào vùng bụng của Lý Hỏa Vượng, những tên thái giám cầm huyết trích tử lập tức hét thảm và ngã xuống đất.
Bốn xúc tu màu đen chui ra từ trong cơ thể của Lý Hỏa Vượng bật mạnh xuống đất, Lý Hỏa Vượng nhún người trực tiếp nhảy lên mái nhà, giẫm lên ngói và đuổi theo trưởng công chúa phía bên kia.
Tiếp theo, mấy nhóm người bị Lý Hỏa Vượng dùng sự đau đớn kéo lê tại chỗ, khoảng cách giữa hắn và trưởng công chúa xinh đẹp kia càng lúc càng gần.
Đến lúc khoảng cách đủ gần, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa lấy ra chiếc xương sườn đã mài cùn từ trong cơ thể mình: “Còn chưa đủ đau! Lý Tuế! Da!”
Những xúc tu lủng lẳng bên ngoài cơ thể của Lý Hỏa Vượng ngay lập tức dán vào người Lý Hỏa Vượng, dùng ngạnh hút móc lấy mép vết thương.
Khi Lý Hỏa Vượng cắm mạnh xương sườn vào cơ thể mình một lần nữa, Lý Tuế cũng xé sạch toàn bộ những vết sẹo khắp người ra như xé vảy ngược.
"Á á!”
Cơn đau dữ dội như thể bị sốc khiến Lý Hỏa Vượng như phát điên, nhưng cái giá phải trả là hữu dụng. Đám người trưởng công chúa kia đều nằm bò trên mặt đất và hét thảm theo hắn, hoàn toàn mất đi năng lực chống cự.
Tuy nhiên, ngay khi Lý Hỏa Vượng buông tay đang nắm lấy xương sườn ra, loạng choạng đi qua đó với Tích Cốt Kiếm trong tay, một người đeo mạng che mặt màu đen lại đứng chắn trước mặt hắn.
Khi nhìn thấy những vết sẹo chi chít trên mu bàn tay hắn ta, còn có máu đang từ từ rỉ ra dưới chiếc đại bào, trong lòng Lý Hỏa Vượng sa sầm lại.
"Có thể chịu đựng đau đớn như vậy, vậy mà còn có thể đứng vững, người này e rằng là Áo Cảnh Giáo.”
“Keng keng!” Lý Hỏa Vượng vung thanh Tích Cốt Kiếm trong tay, đánh bay móng tay đang bắn về phía mặt mình.
Nếu như trước đó chỉ là phỏng đoán, thì lần này đã đủ để chứng thực suy đoán của hắn, người trước mặt chính là Áo Cảnh Giáo.
"Các ngươi không phải đều không nhập hồng trần, một lòng chỉ đi tìm sự đau đớn cực hạn sao? Tại sao lại nhúng tay vào loại chuyện phiền phức này?”
Nghe thấy câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, người kia khẽ cười, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, dùng hai tay ôm chặt một bức tượng đất sét Thập Tự Áo Thần trước ngực mình.
"Vị sư huynh này, câu hỏi này sao ngươi hỏi ta mà lại không hỏi bản thân mình vậy? Vậy tại sao ngươi lại muốn lội vào vũng bùn này? Từ xưa nhân tình dễ nợ, nhân trái khó trả.”
“Ầm!” Một luồng sóng nhiệt thổi qua khiến áo choàng của Lý Hỏa Vượng hơi phất ra sau, một ngọn lửa cháy rừng rực phản chiếu ra từ trong mắt Lý Hỏa Vượng.
Giờ phút này, sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên có chút khó coi rồi, tên này không chỉ là Áo Cảnh Giáo mà nói không chừng còn có thể là cao thủ của Áo Cảnh Giáo.
Bất kể tác dụng phụ của Áo Cảnh Giáo mạnh đến mức nào, chí ít khi so với các tông môn khác, thực sự cường đại của bọn họ cũng xếp trước.
“Cút ra cho ta!” Lý Hỏa Vương dùng lực khua vẫy, một vết nứt lịch sử Đại Tề nhanh chóng bay về phía ngọn lửa trước mặt.
Người kia dường như biết rằng thứ này không thể chạm vào, ngọn lửa hừng hực đẩy hắn ta bay lên không trung, phồng miệng thổi một cái, ngọn lửa rực phun ra từ trong miệng hắn ta đánh về phía người Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận