Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 381: Khoe khoang

Dương Tiểu Hài mở mắt ra từ trong cơn mơ, cậu bé nhìn chiếc lều da bò trên đỉnh đầu, trên khuôn mặt không có chút lý do mà bật cười haha.
Một cái chân hôi thối bên cạnh đá qua: "Đệ muốn chết sao? Sáng sớm không dậy, nằm trên giường cười ngây dại cái gì?”
Dương Tiểu Hài ngồi dậy, hưng phấn nhìn sang Cẩu Oa đang nhắm mắt móc gỉ mũi bên cạnh.
“Tào Tháo sư huynh, hiện tại chúng ta không cần phải làm gì cả, hơn nữa ngày ngày còn có thịt ăn, chẳng lẽ chuyện này không nên cười sao?”
Đây là chính là thịt thật không phải giả, lớn đến ngần này, đây là lần đầu tiên cậu bé ăn thịt đã như vậy, hoàng đế trong miệng người khác cũng sống những ngày tháng như vậy nhỉ.
"Xem chút tiền đồ này của đệ kìa, mấy bữa thịt mà đã vui vẻ đến như vậy rồi, trẻ con quả nhiên là trẻ con.”
Cậu ấy lại không như vậy, cậu ấy có truy cầu cao hơn.
Cẩu Oa ngồi dậy, xoa xoa tay một cái rồi bò dậy khỏi giường, dùng tay vỗ vỗ lên chân Cao Trí Kiên đang ngáy khò khò bên cạnh.
"Sỏa Tử, dậy thôi, ta đoán mấy ngày nữa chúng ta phải đi rồi.”
"Bây giờ phải đi rồi sao?” Dương Tiểu Hài đầy vẻ luyến quyến không nỡ trên khuôn mặt.
"Lý sư huynh đã chữa khỏi chứng cuồng loạn, không phải nên tiếp tục đi sao, sao vậy, đệ muốn ở đây cả đời?”
Dương Tiểu Hài rủ lông mày xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cả đời sống ở đây cũng không có gì không tốt mà.”
"Này! Thật sự coi đây là nhà mình rồi phải không? Đệ hiện tại là làm khách, vì vậy người khác mới bưng mâm rót nước như vậy, đệ còn ở thêm mấy ngày nữa, người khác sẽ ném mâm ném ghế đấy.”
Giáo huấn Dương Tiểu Hài xong, Cậu Oa thấy Cao Trí Kiên vẫn chưa dậy, trực tiếp vén chăn ra, túm lấy quần của hắn, kéo mạnh xuống.
Nhìn thấy Cao Trí Kiên mắt mũi tèm nhem hoảng hốt túm lấy quần, Cẩu Oa lao ra khỏi lều với một nụ cười xấu xa.
Bước ra khỏi lều, Cẩu Oa đi chân đất giẫm xuống sông và bắt đầu vệ sinh cá nhân kỹ càng.
Trước đây cậu ấy không siêng năng vệ sinh cá nhân như vậy, nhưng nghe Tiểu Mãn nói, nữ nhân thích người đàn ông sạch sẽ vì vậy mới làm như vậy.
"Trên mặt huynh mảng trắng mảng vàng, trông lại giống như con chuột, huynh mà còn lôi thôi lếch thếch nữa thì chết đi cho rồi.” Đây là nguyên văn lời nói của Xuân Tiểu Mãn.
Cẩu Oa suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý, bèn bắt đầu siêng năng chải chuốt.
Đừng nói, sau khi siêng năng tắm rửa, thật sự có người trong số những nữ nhân thổ phỉ kia bắt đầu bằng lòng nói chuyện nhiều hơn với mình.
Cậu ấy phải nhanh lên, bởi vì những người Thanh Khâu trong doanh trại lều này đã bắt đầu quyến rũ họ rồi, điều này càng khiến trong lòng Cẩu Oa có chút nôn nóng.
Chọn người khác hay chọn người còn lại thì không sợ, cậu ấy chỉ sợ người khác chọn hết rồi, đến lượt mình thì không được chọn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, lại cởi dây quần và đi tiểu xuống sông.
Cẩu Oa lấy từ trong ngực ra một bông hoa màu đỏ méo mó cài lên trên tai mình, lúc lắc đi về phía lều trại.
Vừa vào doanh trại lều, Cẩu Oa liền nhìn thấy bóng lưng của Lý Hỏa Vượng, cậu ấy nhếch mép cười định bước tới chào hỏi thì nhìn thấy đối phương đang loay hoay với đống dụng cụ tra tấn rải rác đó.
"Ơ, Lý sư huynh lại định làm gì vậy chứ?”
Cẩu Oa lười đâm vào rắc rối, rón ra rón rén đi qua từ bên cạnh.
Cậu ấy không trực tiếp đi tới lều của những nữ nhân kia mà đến trước cửa lều của Lữ Gia Ban trước, đứng ở bên ngoài nhỏ giọng gọi: “Tú Tài! Tú Tài!"
"Ơi! Tới đây, tới đây!"
Một lúc sau, Lữ Tú Tài trên miệng còn dính bộ râu sữa lao ra ngoài: “Đi thôi, ta ăn xong rồi.”
Cả hai cùng nhau đi về phía lều của những nữ nhân kia, hai người vừa đi vừa nói.
"Thế nào? Hoa của ta không tệ chứ?”
“Nam nhân thì cài hoa gì chứ, nữ nhân mới cài hoa.”
"Tại sao nam nhân lại không thể cài hoa? Ở chỗ bọn ta, nam nhân cài hoa mới được khuê nữ mới lớn thích.”
Khi tới phía ngoài lều của những nữ nhân kia, bọn họ cũng không trực tiếp đi vào, yên lặng đợi điều gì đó.
Chân nghỉ nhưng miệng không nghỉ, hai người ngồi xổm ở đó, dáng vẻ rất hèn hạ ngồi bàn luận trong số những nữ nhân đó ai đẹp, ai mông to, ai ngực to.
Mặc dù mối quan hệ của bọn họ chưa chắc đã tốt nhưng trong vấn đề này, bọn họ rất có tiếng nói chung.
Khi mặt trời dần dần mọc lên cao, những nữ nhân kia cuối cùng cũng đi ra ngoài, ai nấy đều cầm lấy y phục của mình, cùng nhau đến bên sông đi giặt.
"Này, ra rồi, ra rồi! Mau đi theo!"
Sau khi Cẩu Oa phì phì hai cái, nhổ hai bãi nước bọt vào lòng bàn tay rồi vuốt vuốt lên hai bên thái dương, cậu ấy liền cười mỉm và nhấc chân đi theo.
Nhìn thấy hai người gật gù đắc ý đi tới, những nữ nhân kia cũng không sợ, nhao nhao tụ tập lại bàn luận gì đó, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận