Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 427: Ngân Lăng Thành

Nhưng Lữ Tú Tài định sẵn phải thất vọng, công phu này của Hàn Phù phải phối hợp với kiếm tiền đồng, Lữ Tú Tài chỉ biết học một loại công pháp điều khiển kiếm tiền đồng, không có kiếm pháp thì vô dụng.
"Úm ô ma sỉ tha gia nhiếp!" Tùy theo trong lòng Lý Hỏa Vượng mặc niệm, làm theo công pháp viết, điều động một luồng hơi trong đan điền.
Ngay sau đó, tay trái của cậu nâng kiếm Thanh Đồng bỗng đâm mạnh vào khúc măng xanh biếc ở đằng trước.
Giây sau, đồng tiền trên kiếm tiền đồng khẽ run, tản ra trên không trung, theo sợi dây đỏ hướng dẫn liên tục cắm vào măng.
Lý Hỏa Vượng lại cầm chuôi kiếm hất lên, những quả đồng tiền cũ kỹ bay về, nối liền vào thân kiếm tiền đồng.
Khi kiếm tiền đồng ráp lại như cũ, măng cao hơn một thước trước mặt Lý Hỏa Vượng đã sớm chia năm xẻ bảy.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng nhìn về hướng tảng đá màu đen trải đầy rêu xanh ở bên cạnh, cậu nắm chặt thân kiếm chém mạnh về phía kia.
Giây sau, Lý Hỏa Vượng liền cảm giác sức lực mạnh mẽ từ trên thân kiếm truyền đến, giây phút này cậu cảm giác được giống như không phải chính mình đang vung kiếm, mà là kiếm mang theo tay cậu chuyển động.
Khoảnh khắc kiếm tiền đồng sắp chém trúng tảng đá thì tất cả đồng tiền tản ra, khi chuôi kiếm trống rỗng xẹt qua tảng đá lớn, sợi chỉ đỏ xâu chuỗi các đồng tiền lại ngưng tụ, chặt đứt một khúc cây mục ở phía sau tảng đá mấy thước.
“Kiếm này hữu dụng, có trọng dụng." Trong lòng Lý Hỏa Vượng mang theo chút vui mừng nhìn kiếm tiền đồng, thầm nghĩ.
So với thứ khác cậu sở hữu thì thứ này rõ ràng thực dụng hơn nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là không có bất cứ tác dụng phụ.
Kiếm tiền đồng có thể ở một mức độ nào đó bù đắp khuyết điểm công kích từ xa của cậu.
Lữ Tú Tài ở một bên nhìn cảnh này rất là thèm thuồng, cậu ta cực nhọc vất vả học được thần thông, nhưng đối phương chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã giỏi hơn nhiều.
Nghĩ đến đây Tú Tài thèm muốn vô cùng, biểu cảm phấn khởi tiến lên nghênh đón: "Sư phụ thần thông cái thế! Vô song thiên hạ!"
Nghe đối phương tâng bốc nhưng biểu cảm của Lý Hỏa Vượng giống như ăn một con ruồi vậy, tên này không đọc sách nên không biết cách nịnh hót.
"Sư phụ, kế tiếp ta được học thần thông gì?” Trong mắt Lữ Tú Tài tràn đầy tha thiết hỏi ra điều mình quan tâm nhất.
Lý Hỏa Vượng nhìn thiếu niên ở trước mặt, không đáp lại. Lúc trước cho Lữ Tú Tài học công pháp trừ vì muốn xua đi lệ khí trên người cậu ta, cũng vì muốn cậu ta thử trong công pháp có trục trặc gì không.
Nếu mục đích đạt tới rồi, Lý Hỏa Vượng biết chính mình nên suy xét xử lý đồ đệ từ trên trời rớt xuống này.
Lý Hỏa Vượng hiểu rằng với tính cách hiện tại của Lữ Tú Tài nếu nói thẳng trục xuất sư môn sợ rằng không được. Nhất định phải nghĩ cách uyển chuyển một chút.
“Học chữ, bước tiếp theo ngươi phải học chữ.”
Lý Hỏa Vượng nói làm Lữ Tú Tài sửng sốt, điều này khác với tưởng tượng của cậu ta.
"Ngươi biết tại sao ta học công pháp này nhanh hơn ngươi không? Bởi vì ta biết chữ.”
“Không biết chữ thì có sao chứ? Không biết chữ vẫn có thể học thần thông! Ta còn có thể tu tiên nữa!” Lữ Tú Tài nói với ngữ khí tức giận bất bình.
"Ngươi không học? Được thôi, vậy đừng trách ta không dạy.” Lý Hỏa Vượng nói xong, xoay người đi.
"Sư phụ, ta sai rồi!" Lữ Tú Tài cực kỳ khẩn trương quỳ xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, dập mạnh ba cái kêu rõ to: "Ta học!"
Khi Lý Hỏa Vượng ra khỏi rừng trúc, Lữ Tú Tài theo sau lưng mặt ủ mày chau cẩn thận ôm một tờ giấy viết đầy chữ, học như két, đời này cậu ta chưa từng khắc khổ như vậy.
Thấy chủ nhân của mình đi ra, Màn Thầu đạp bước nhỏ vẫy đuôi đến gần Lý Hỏa Vượng, dùng mũi ngửi nhẹ vạt áo của cậu.
Lý Hỏa Vượng vỗ đầu chó, nói với người khác ở cạnh xe bò:
"Đi đi, đi nhanh một chút, chúng ta cố gắng nhanh chóng đi Ngân Lăng Thành.”
Bánh xe lăn, Lý Hỏa Vượng lại mở ra bản đồ, gần đây có một tòa thành lớn của Đại Lương, Ngân Lăng Thành.
Từ tình huống Lý Hỏa Vượng nghe ngóng được thì tòa thành này xếp hạng cao trong toàn bộ Đại Lương Quốc, là đất phong của một vị vương gia.
Đương nhiên Lý Hỏa Vượng không mấy quan tâm tòa thành này như thế nào, cậu càng để ý là đi qua tòa thành đó thì cách Ngưu Tâm Sơn đã không bao xa.
Chỉ cần đến quê hương của Bạch Linh Miểu, vậy thì lặn lội đường xa vất vả cực nhọc rốt cuộc sắp nghênh đón một dấu chấm tròn.
"Lý sư huynh, ta chưa đến Ngân Lăng Thành bao giờ, chỉ nghe Nhị gia từng bảo người trong Ngân Lăng Thành rất giàu, thời trẻ Nhị gia bắt được một con gà chân lộc đi vào Ngân Lăng Thành bán, khi trở về xây ba gian nhà ngói to!”
“Nghe Nhị gia nói Ngân Lăng Thành vừa lớn vừa đẹp, thức ăn siêu ngon, hồi nhỏ ta thường suy nghĩ nó ngon tới mức nào.”
Bạch Linh Miểu bị bịt mắt bằng dải lụa trắng, hai tay nắm vạt áo của Lý Hỏa Vượng huyên thuyên lải nhải nói không ngừng, hoàn toàn khác với bộ dáng lúc trước của cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận