Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 498: Tiễn (2)

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, toàn bộ hang động gần như bị quét sạch, cũng có một số lác đác bỏ chạy nhưng những kẻ còn lại kia cũng không nên trò trống gì.
Những chiếc xúc tu lúc nhúc bò đi như con nhện, kéo Lý Hỏa Vượng về phía nửa thân dưới vẫn còn nguyên tại chỗ kia của cậu.
Lý Hỏa Vượng đã rất mệt rồi, nhưng cậu vẫn chống đỡ tinh thần, túm lấy eo của mình mà xâu nửa thân dưới vào như đang mặc quần vậy.
Những chiếc xúc tu màu đen lúc nhúc chui vào trong máu thịt, nối liền nhịp cầu đứt lìa thân thể kia.
Lúc đầu, Lý Hỏa Vượng không cảm nhận được bất cứ cảm giác nào từ phía nửa thân dưới.
Nhưng dần dần, các ngón chân của cậu đã có thể cử động được rồi, cũng cảm nhận được sự đau đớn nơi bàn chân bị chiếc cờ tam giác màu đen cắm vào kia.
Bùa phù hình tròn trên mặt đất sớm đã tan rồi, Lý Hỏa Vượng cúi đầu cong lưng rút chiếc cờ đen kia ra.
Lại đứng dậy, Lý Hỏa Vượng nhìn mọi thứ hỗn loạn xung quanh, nơi này đã hoàn toàn biến thành một vũng máu bùn, muốn tìm ra một vùng đất trống sạch sẽ trên mặt đất cũng khó.
Thấy kẻ địch bị diệt sạch rồi, Lý Hỏa Vượng vui vẻ bật cười, cậu phát hiện bản thân mình hiện tại thích cười hơn trước đây nhiều rồi, bản thân ở quá khứ đã rất lâu chưa từng cười.
Cười một hồi, Lý Hỏa Vượng dừng lại, cậu cúi đầu đưa tay sờ sờ bụng mình.
"Cảm ơn, xem ra trước đây ta có chút đánh giá thấp ngươi rồi, ngươi hữu dụng hơn ta tưởng tượng nhiều.”
Sau đó, Lý Hỏa Vượng nghe thấy những âm thanh ngắt quãng kia bên tai mình. So với trước đây, trải qua một thời gian dài dạy dỗ như vậy, mặc dù những lời mà đối phương nói vẫn gián đoạn đứt quãng, nhưng chí ít có thể biểu đạt ra được một số hàm ý đơn giản rồi.
Lý Hỏa Vượng thấy rằng sau này mình có thể đầu tư nhiều tinh lực hơn cho Hắc Thái Tuế bên này, không biết tại sao, Hắc Thái Tuế bị mình ăn vào trong bụng dường như thông minh hơn Hắc Thái Tuế bên ngoài nhiều.
Biến hóa này cũng không biết có phải là vì đã hấp thụ thứ gì đó trong cơ thể mình mà xuất hiện không.
"Chẳng lẽ, máu huyết của Tâm Tố còn có tác dụng khiến Hắc Thái Tuế khai thông tinh thần và trí tuệ?”
Lý Hỏa Vượng khắp người không còn lại mấy mảnh thịt lành đang nghĩ ngợi lung tung, trên người cậu vẫn còn rất đau, nhưng trong bất giác dường như đã có chút quen rồi.
"Ngươi cẩn thận một chút, Hắc Thái Tuế sẽ không tốt bụng như vậy, nó chính là muốn cuối cùng cướp đi cơ thể của người nên mới chui vào trong bụng ngươi.”
Lời nói của Hồng Trung khiến nụ cười trên khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng đột nhiên biến mất: “Ta bằng lòng, cần ngươi ở đây phí lời sao?”
"Đây là người nào vậy chứ, lời tốt lời xấu cũng không nghe ra được.” Có chút bực bội, Hồng Trung khẽ lắc thân thể mình, lại lần nữa trốn vào lòng đất.
Lý Hỏa Vượng hừ lạnh một tiếng, bắt đầu lấy ra Hỏa Áo Chân Kinh trị thương cho mình.
Như thể lần đầu tiên tập đi, Lý Hỏa Vượng loạng choạng, mò mẫm đi về phía hang động có những đứa bé trước đó.
Những người già trong hang kia vẫn còn ở đó, dù sao dưới loại hoàn cảnh này, bọn họ cũng không chạy được đi đâu.
“Bế bọn trẻ lên hết đi, chúng ta rời khỏi đây.” Lý Hỏa Vượng lạnh giọng ra lệnh cho bọn họ.
Những người già còn lại nhao nhao làm theo, không ai dám nói một câu thừa thãi, dù sao đạo bào trên người Lý Hỏa Vượng hiện tại vẫn còn nhỏ ra máu.
Lúc trước bọn họ tìm đến Thủy Nhi Tử, cho dù là bị lừa gạt, nhưng nhu cầu thiếu yếu vẫn là không muốn chết.
Lý Hỏa Vượng kiểm đếm một chút, còn lại ba mươi mốt đứa bé còn sống, vốn không chỉ có vậy nhưng vì cuộc chiến đấu hỗn loạn trước đó đã ảnh hưởng đến một số chiếc nôi.
Lý Hỏa Vượng bước đi lảo đảo, một tay bế một đứa trẻ, dẫn theo một đám người già run lẩy bẩy đi về phía cửa hang.
Ngay khi bọn họ sắp ra ngoài hang, cơ thể không đầu của nhân tiêu đạo nhân kia lại đột nhiên chuyển động.
Lý Hỏa Vượng lập tức bỏ đứa trẻ trong vòng tay xuống, ‘keng’ một tiếng, rút thanh kiếm tiền đồng ra, chĩa thanh kiếm vào xác chết không đầu.
Thấy đối phương vươn tay như thể muốn lấy thứ gì đó từ trong ngực ra, Lý Hỏa Vượng vung tay, lập tức chém bỏ cánh tay của hắn.
Cánh tay từ giữa không trung rơi xuống, chiếc túi trong tay kia cũng bị vẩy ra ngoài.
Từng viên Dương Thọ Đan được bọc trong những lá bùa phù màu đen rơi vào trong vũng máu đã gần đông lại trên mặt đất.
“Dương Thọ Đan?” Lý Hỏa Vượng có chút bất ngờ, dùng mũi kiếm chọc chọc vào đan dược kia.
"Có ý gì vậy? Chẳng lẽ nó định dùng Dương Thọ Đan để mua mạng cho mình?”
Vào lúc này, nhân tiêu kia động đậy, hắn lại giơ tay còn lại lên, gom những viên Dương Thọ Đan dính máu trên đất kia lại, đẩy về phía Lý Hỏa Vượng.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, thân thể nhân tiêu kia đã hoàn toàn mềm nhũn, không còn động đậy nữa.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận kiểm đếm, ở đây có tổng cộng bảy mươi chín viên Dương Thọ Đan, nếu ăn những thứ này vào, phỏng chừng cũng chèo chống đến lúc mình biến thành nhân tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận