Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 156: Hồi tưởng (1)

Lý bác sĩ nghe lời này, trên mặt mang theo bất đắc dĩ xòe tay:
“Có gì phải thắc mắc? Đám bệnh nhân mấy người bình thường sẽ ăn bậy vài thứ, máy rửa ruột gần như phải có trong tất cả bệnh viện tâm thần, lần trước nếu không có máy đó thì cậu nuốt vào mấy thứ buồn nôn kia đã chết rồi.”
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng căng cứng, trực tiếp ném ra chứng cứ mới nhất:
“Được! Vậy cứ cho là ông nói đúng đi, thế hãy nói cho ta biết, tại sao ta có thể lấy thứ ở bên kia vào đây? Ông giải thích như thế nào?”
“Ồ, lại có chứng bệnh mới? Nói thử xem đưa vào như thế nào? Tôi tò mò đây.”
Lý Hỏa Vượng há mồm định nói ra việc mình đưa ngọc bội cho Dương Na thì bỗng khựng lại.
"Không được, không thể lôi Dương Na vào, ta không thể gặp cô ấy, dù là trong ảo giác cũng không được."
Lý Hỏa Vượng sợ chính mình đối diện Dương Na ảo giác thì sẽ lại chìm đắm vào.
“Ông chờ đấy, đợi lần sau quay về ta sẽ cho ông xem đồ vật của thế giới bên kia. Ta chống mắt xem tới lúc ấy ông làm sao cứng rắn giải thích, đồ ảo giác!”
Nghe thiếu niên trước mặt mình nói linh tinh, Lý bác sĩ có chút bất đắc dĩ nhẹ thở ra một hơi.
"Tiểu Lý, sợ rằng không có lần sau, cậu đã gây rắc rối vài lần, bệnh viện của chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm liên đới, đưa lên tòa nhiều tội, viện trưởng tự mình ra lệnh chuyển bệnh viện cho cậu.”
“Chuyển bệnh viện? Chuyển đi đâu?" Lý Hỏa Vượng kinh ngạc hỏi.
Lý bác sĩ dùng tay vỗ vai Lý Hỏa Vượng:
“Nếu cậu cho rằng bên này là ảo giác thì cần gì quan tâm bị chuyển đi đâu? Tôi chỉ có thể nói một câu, bởi vì việc của cậu mà tình trạng kinh tế hiện giờ của nhà cậu không được tốt.”
“Đây là lần khám bệnh cuối cùng của tôi với cậu, tôi vốn muốn cố gắng lần cuối nhưng xem ra định sẵn vô ích, nói câu thật lòng, làm bác sĩ chủ trị của cậu thật là tràn đầy cảm giác thất bại, ha ha.”
Lý bác sĩ tháo kính mắt xuống, cẩn thận quan sát thiếu niên trước mắt, vươn ra tay phải sờ đầu của cậu, đường nét khuôn mặt ông ấy dịu dàng nhiều.
Giây phút này, bọn họ không còn là quan hệ bác sĩ và người bệnh:
“Tiểu Lý, cậu là đứa trẻ ngoan, dù chứng bệnh luôn lặp lại vô thường, tôi hy vọng tương lai cậu gặp chuyện gì trong ảo giác đều đừng dễ dàng buông bỏ chính mình, đặc biệt là lúc trước tự mổ bụng mình.”
“Cậu suýt chết, cũng cắt vào một khúc ruột, cần vá lại nửa năm mới lành.”
“Nếu hỏi có chuyện gì khiến người quan tâm cậu không muốn chấp nhận còn hơn việc cậu bị điên thì đó là cái chết, chỉ cần cậu sống thì bọn họ có hy vọng, hiểu chưa?"
Sau khi nói xong lời trong lòng, Lý bác sĩ mỉm cười xoa nhẹ đầu của Lý Hỏa Vượng, đeo mắt kính trở lại, đi hướng cửa phòng bệnh. Khi sắp ra khỏi phòng, Lý bác sĩ bỗng dừng lại.
"Đúng rồi, Tiểu Lý, cậu nói bởi vì có thể mang thứ ở thế giới bên kia đến đây nên mới cho rằng thế giới bên này là giả sao? Vậy cậu có thử mang thứ bên này đưa vào bên kia không? Có lẽ sẽ có thu hoạch khác nhau.”
Nói xong câu cuối, Lý bác sĩ rời khỏi.
Nghe lời này khiến Lý Hỏa Vượng ngây ra tại chỗ, trong lòng theo bản năng suy nghĩ sâu hơn:
"Nếu ta thật sự có thể mang đồ từ bên kia qua đây thì rốt cuộc bên nào mới là thật?”
“Ta có nên làm thử không? Lỡ như thật sự thành công thì sao?”
"Không được, ta không thể lại có giao tiếp gì với những ảo giác này nữa! Như vậy sẽ chỉ khiến ta càng lún càng sâu!"
"Thử thôi mà, rốt cuộc ngươi sợ cái gì?"
Trong vô hình, Lý Hỏa Vượng lại rơi vào Mê Võng, trên mặt cực độ thống khổ.
Đang lúc Lý Hỏa Vượng giãy giụa vì vấn đề này thì phát hiện vách tường trắng tinh bốn phía, máy móc kêu tít tít đều nhanh chóng phai màu, không lâu sau, đèn tiết kiệm năng lượng sáng tỏ nhanh chóng biến thành ngọn đèn lu mờ.
Khi Lý Hỏa Vượng phát hiện chính mình nằm trên giường gỗ kiểu cũ, cậu nhìn xà nhà phủ đầy tro bụi liền hiểu rằng mình đã quay về.
Ngây người một lúc, Lý Hỏa Vượng vội kéo chăn của mình lên.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng kinh ngạc phát hiện phần bụng bị cắt của mình được băng vải trắng sạch sẽ bao bọc, khi ấn tay vào phát hiện chỉ đau nhẹ.
Lúc trước ruột trong bụng đều rơi ra ngoài!
Lý Hỏa Vượng thầm giật mình:
“Ruột nát đến mức đó mà vẫn lành lại được?”
Lúc ấy ra tay Lý Hỏa Vượng ôm tâm trạng phải chết cử hành nghi thức trên thẻ tre, vậy mà giờ cậu vẫn sống.
"Chẳng lẽ ... ".
Trong đầu Lý Hỏa Vượng nhớ lại phòng ICU sạch sẽ gọn gàng trong ảo giác, và những máy móc kêu tít tít, hai bình nước treo cao.
Lý Hỏa Vượng muốn trốn tránh, nhưng trong lòng hiểu rằng chính mình lại bắt đầu hoài nghi, cậu muốn vứt bỏ những hoài nghi đó nhưng mãi mãi không làm được.
“Lý sư huynh! Sư huynh tỉnh rồi!” Bạch Linh Miểu bưng bát canh gà kích động chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận