Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1105: Chị Ngũ (2)

Khi nhìn thấy cái đầu đầy máu của Lý Hỏa Vượng thò ra dưới cửa kính ô tô, hai người trong buồng lái lập tức bị dọa sợ đến hét lên, đột ngột đạp chân ga.
Dưới lực đạo mạnh mẽ, gương chiếu hậu mà Lý Hỏa Vượng đang nắm trực tiếp bị kéo rơi ra, không còn điểm chịu lực nào, hắn chỉ có thể lăn về phía dưới bánh xe.
Vào thời khắc tiếp đất, Lý Hỏa Vượng toàn thân căng cứng, nhanh chóng lăn người để né tránh bánh xe cực lớn kia, giây tiếp theo, hắn dùng hết sức lực trực tiếp tay giơ dao hạ, đâm vào lốp xe.
“Keng” một tiếng, dưới sự chấn động mạnh mẽ, mũi dao găm bị gãy, tay Lý Hỏa Vượng cũng bị trẹo, nhưng trên lốp xe cũng bị khoét ra một cái lỗ dài.
Đợi đến lúc Lý Hỏa Vượng thở hổn hển bò dậy, chiếc xe tải phía xa sớm đã chỉ còn lại ánh đèn hậu màu đỏ lờ mờ.
"Trước đây chỉ là bắt cóc và giám sát. Cùng lắm Vương Vi cũng chỉ cầm dây thừng, vậy mà bây giờ bọn họ lại trực tiếp dùng xe tải đâm rồi.”
Nhìn ánh đèn hậu phía xa biến mất trước mắt mình, sắc mặt Lý Hỏa Vượng lúc này càng lúc càng trở nên khó coi.
Nếu không phải mình có cảm tri nhạy bén, vừa rồi e rằng đã trực tiếp tiễn ba người tới Tây Phương rồi. Hành động của đối phương càng lúc càng quá đáng rồi, mình phải mau chóng phản kích, không thể lề mề nữa.
"Không sao, tôi đã ghi hình lại rồi, bọn họ gây chuyện rồi bỏ chạy, phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.” Thanh Vượng Lai ở một bên bấm vào nút tạm dừng quay video trên điện thoại.
"Sao cậu ra ngoài được?” Lý Hỏa Vượng hỏi.
Thanh Vượng Lai giơ chiếc búa an toàn trong tay lên.
"Tắt máy vẫn không được, bọn họ vẫn có thể thông qua biện pháp khác để biết được vị trí của chúng ta, vì vậy mới cử người tới phục kích chúng ta.”
"Tạm thời đừng nói chuyện này nữa, vết thương trên đầu của anh quan trọng hơn.” Thanh Vượng Lai cởi áo ra, bịt lấy vết thương trên đầu Lý Hỏa Vượng, một lúc sau, chiếc áo sơ mi màu trắng nhanh chóng bị máu của Lý Hỏa Vượng nhuộm đỏ.
"Không sao, vết thương nhỏ, chúng ta đi, tập hợp trước rồi nói. Ta lo lắng cho sự an nguy của những người khác.”
"Vết thương nhỏ, anh đang đùa sao? Đừng cử động, tôi tìm người tới.” Thanh Vượng Lai lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
"Không sao chứ? Na Na?" Lý Hỏa Vượng rảnh rỗi cúi đầu xuống nhìn Dương Na, phát hiện đôi mắt của đối phương đã rưng rưng nước mắt, nhìn mình với vẻ vô cùng đau xót.
Người bạn của Thanh Vượng Lai còn đến nhanh hơn so với tưởng tượng của Lý Hỏa Vượng, một chiếc xe RV cũ từ phía trước lao tới.
Một người phụ nữ hào sảng đeo khuyên mày, chít khăn xanh và tóc tết lọn thò đầu ra từ cửa sổ: “Sư đệ, sao lại như vậy? Xảy ra tai nạn à?”
"Lúc trước tôi đã nói gì chứ? Chiếc xe này chỉ có tốc độ nhanh hơn một chút thôi, những điểm khác còn không bằng chiếc RV cũ này của tôi.”
"Chị Ngũ, đừng lắm lời nữa, không thấy có người bị thương sao?”
Thanh Vượng Lai và Dương Na dìu đỡ lấy Lý Hỏa Vượng đã mất máu quá nhiều, đi về phía chiếc RV. Chiếc RV trông không rộng, bên trong có chút bừa bộn nhưng được bài trí rất ấm áp.
Người phụ nữ tên chị Ngũ này nhanh chóng lấy hộp dụng cụ y tế ra, xử lý vết thương rồi khâu lại và bôi thuốc cho Lý Hỏa Vượng một cách thành thục, đồng thời lấy tấm ván gỗ đến bó cách tay bị gãy lại cho Lý Hỏa Vượng.
Sau một loạt thao tác lưu loát, cuối cùng cô ta thậm chí còn lấy ống tiêm ra, tiêm cho Lý Hỏa Vượng hai mũi.
"Tuổi trẻ thật tốt, hỏa khí vượng, xem tình hình thì có lẽ không cần phải truyền máu đâu, cứ coi như là hiến máu sớm đi.” Cô ta dùng bàn tay phải với bộ móng tay nhiều màu sắc vỗ vỗ lên vai Lý Hỏa Vượng.
"Cảm ơn, chị Ngũ." Lý Hỏa Vượng lập tức đứng dậy, chuẩn bị xuống xe.
“Anh đi đâu vậy?” Thanh Vượng Lai ngồi ở một bên hỏi.
"Đã xử lý vết thương xong rồi, đương nhiên là đi tụ họp với những người khác.” Lý Hỏa Vượng trả lời với vẻ rất đương nhiên.
Thanh Vượng Lai đưa tay chỉ vào chị Ngũ đang ngẩng đầu uống nước bên cạnh: “Chị ấy chính là một trong tám người, chúng ta ngồi xe của chị ấy qua đó là được.”
"Cậu chính là Lý Hỏa Vượng? Tôi tên Ngũ Kỳ, hân hạnh hân hạnh.” Sau khi Ngũ Kỳ bắt tay với Lý Hỏa Vượng, cô ta liền mở rèm và đi vào khoang lái.
"Chị ấy chính là một trong số họ?" Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên nhìn đôi vai rộng của cô ta, người phụ nữ tầm hơn hai mươi tuổi này trông không hề có chút vấn đề về thần kinh nào.
"Chị Ngũ, vừa rồi đa tạ đã giúp đỡ, nhanh như vậy mà đã giúp Lý Hỏa Vượng cầm máu, chị thật lợi hại.” Dương Na đi tới, cảm ơn cô ta.
"Đây coi là gì đâu chứ, chuyện nhỏ thôi, lúc trước ở phòng cấp cứu tôi còn gặp nhiều ca nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần, đều là kéo lại về từ quỷ môn quan kìa.”
Dương Na nhìn Lý Hỏa Vượng một cái, sau đó hỏi: "Chị Ngũ trước đây làm việc ở bệnh viện sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận