Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 657: Hai bên (2)

Đầu của Lý Hỏa Vượng lại bắt đầu đau, nhiều sợi gân xanh nổi lên trên trán của hắn, cảm giác ngũ quan sắp hòa tan.
Đó căn bản không phải tiếng tụng kinh, mà là âm thanh phàm nhân không hiểu nổi, chỉ nghe thôi đã khiến mười tình tám khổ của bất kỳ ai có dấu hiệu tan rã.
Bạch Linh Miểu chỉ riêng bị sát khí ảnh hưởng mười tình bát khổ mà tính cách đã sản sinh thay đổi lớn như vậy, rất khó tưởng tượng nếu mười tình bát khổ tan tác thì người đó sẽ bị hậu quả gì.
Mắt thấy một trận chiến lớn sắp bắt đầu, Lý Hỏa Vượng nhất thời lòng nóng như lửa đốt, chịu đựng đau nhức cật lực tìm kiếm Tâm Tố Bắc Phong.
Nhưng chết người ở chỗ tùy theo Đại Tề Tọa Vong Đạo đi vào khiến số lượng Bắc Phong tăng lên tám, giờ mà muốn tìm Tâm Tố Bắc Phong càng phiền phức hơn.
Ầm!
Đám Tọa Vong Đạo cùng ngồi xếp bằng quanh cây vàng khổng lồ, miệng lẩm bẩm.
Bốn vị Xúc Xắc chiếm cứ đông nam tây bắc, con số trên mặt chúng là bốn, hai, năm, một.
"Tâm trai tọa vong, chí cực đạo hĩ! Tồn chân giả, tọa vong dưỡng; tồn giả, tùy hình dưỡng. Hình dưỡng, tương hình tiên; tọa vong dưỡng, xá hình nhập chân... ."
Âm thanh kỳ lạ của Tọa Vong Đạo đánh tan tiếng tụng kinh kỳ lạ trên không trung, hai loại âm thanh đan vào nhau. Dưới tác dụng của loại âm thanh này, mọi thứ xung quanh đều bắt đầu trở nên mờ ảo, vô luận là người hay vàng ở bốn phía đều không ngừng mà vặn vẹo.
Lý Hỏa Vượng mới suy nghĩ có một giây mà gạch vàng dưới đất đã nhanh chóng nhô ra, ngưng tụ thành bức tượng vàng Dương Na mỉm cười nghiêng đầu.
“Không thể mặc kệ chúng nó làm tiếp! Chắc chắn sẽ càng lúc càng nguy hiểm! Ta nhất định phải cố gắng nhanh chóng tìm được Tâm Tố Bắc Phong, bắt cóc Bắc Phong rời khỏi đây!”
Đầu óc Lý Hỏa Vượng xoay chuyển nhanh, hắn nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp, lập tức lấy ra một con dao găm, vạch áo, rạch đầu vai lộ ra xương quai xanh, lấy một tấm giấy vàng ra vẽ bùa bói toán.
Tuy năng lực bói toán này đối với tìm một số tồn tại đạo hạnh cao thâm thì chẳng những không có tác dụng, hơn nữa ngược lại bị người khác biết vị trí, nhưng ai bảo không thể sử dụng ngược nó?
Lý Hỏa Vượng cầm bùa màu vàng bỗng nhét vào xương quai xanh máu thịt nhầy nhụa của mình, chưa đợi hiện ra xương nứt thì Lý Hỏa Vượng đã trông thấy trong tám vị Bắc Phong ở phương xa có một Bắc Phong nữ bỗng ngẩng đầu, nhìn về hướng chính mình.
"Tìm được rồi, là ả!”
Lý Hỏa Vượng ẩn thân di động trên gạch vàng vặn vẹo này, giống như lướt trên mặt nước, không ngừng đến gần Tâm Tố Bắc Phong này.
Lý Hỏa Vượng tới gần cũng không có dẫn tới những đại nhân vật này chú ý, hắn cũng đã sớm đoán được, bởi vì vô luận là Giam Thiên Tư hay Tọa Vong Đạo thì đều không rảnh tay.
Đối mặt hành động của Tọa Vong Đạo, Tư Thiên Giam của Giam Thiên Tư và quốc sư của Đại Lương tự nhiên không thể nào ngồi chờ chết.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Đại Lương quốc sư tóc trắng xóa vung trường kiếm tinh tú, đạo bào không gió tự bay, trong tầng mây đen đè ép cực thâm lấp lóe ánh sao.
Ngay sau đó, một người toàn thân bao phủ trong áo khoác đỏ tiến lên, có ba người đi theo sau lưng hắn ta, nếu không đoán sai thì ba người này là Tư Thiên Thiếu Giam vào cung, người mặc áo đỏ là người cao nhất Đại Lương Giam Thiên Tư, Tư Thiên Giam.
Sáu móng tay dài vươn ra từ đạo bào rộng lớn, chúng nó chia ra ba tầng, tầng trên bấm đốt tay, tầng giữa vẽ bùa, tầng dưới bắt ấn.
Tiếng niệm chú già, trung niên, nhỏ với giai điệu kỳ lạ lần lượt truyền ra từ đạo bào kia.
“Nhất thiên nhất thế giới, tùy giới khai bạch liên, thử liên phi phật chủng, diệc phi phàm thế nghiên, khóa phượng xuyết kỳ anh, xúc thủ thành cổ yên, bất tri thử thân khinh, dĩ trí liên diệp điên.....”
Tùy theo âm thanh này vang lên, âm thanh bên Tọa Vong Đạo dần yếu bớt, gạch vàng không ngừng vặn vẹo ở bốn phía cũng ngừng lại, tiếng tụng kinh kỳ lạ dần lấn át, con mắt to trên không trung cũng rơi xuống một phần.
Con mắt to nhìn chăm chú khiến một số Tọa Vong Đạo ở bên rìa bắt đầu không ngừng sụp xuống, đầu tiên là giống như từng đóa hoa sen nở rộ, máu thịt ngay ngắn dần hỗn loạn.
Khi Lý Hỏa Vượng cho rằng bọn họ còn sẽ tiếp tục đấu pháp thì bỗng vang tiếng nổ lớn, rễ cây to bắt đầu sụp xuống.
Tọa Vong Đạo vốn nên ngồi xếp bằng đều ồ lên, chen lấn nhau lao về phía tán cây.
Vang một chuỗi tiếng nổ, từng đường cong màu bạc trắng hiện ra trong mây đen lấp lánh tia sáng, sau đó cùng với tiếng xoẹt, một tia chớp màu đen đánh xuống, toàn bộ tình hình cuộc chiến nháy mắt rối loạn.
"Cơ hội tốt!" Lý Hỏa Vượng không chút do dự bước nhanh hơn lao về phía Tâm Tố Bắc Phong.
Lần này hai bên rõ ràng chơi thật, cả vùng trời đều biến đổi, đôi khi hoàng hôn đôi khi giữa trưa, cùng với tiếng tụng kinh trên trời, càng ở đây lâu càng khiến Lý Hỏa Vượng cảm giác được thân thể của mình đều giống như không thuộc về mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận