Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 103: Trống (1)

“Nhật lạc tây san hắc liễu thiên, gia gia hộ hộ bả môn quan hỉ thước lão nha bôn đại thọ, gia tước biết cổ bôn phòng diêm, đại lộ đoản liễu a!”
Đây là lời bài Shaman - Khiêu đại thần - Thần điệu đại toàn, Shaman là những người trung gian, có thể tiếp cận với thế giới tâm linh hữu hình nào đó mà đa số thành viên khác không tiếp cận được. Tạm dịch: mặt trời lặn núi tây tối trời, nhà nhà đóng cửa, chim hỉ thước con quạ già bay đến đại thụ, chim sẻ rùa hướng về mái hiên, đường lớn quá ngắn ! a !
Nhịp điệu mời thần của Lý Chí cứ như vậy đột nhiên đứt đoạn, đây rõ ràng là khiến Nhị thần không ngờ được, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Hỏa Vượng ở trước mặt, cùng với khóe miệng nhếch lên của cậu.
“Ngươi cố ý đến thăm dò ta, sao ta lại không phải là đang thăm dò ngươi chứ? Ta đã từng bị đám hòa thượng lừa một lần rồi, đi một ngày đàng học một sàng khôn, ta cũng phải phòng bị gì đó đúng chứ.”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, trong rừng cây liền truyền đến tiếng bước chân rải rác, đó là Cẩu Oa, Xọa Tử bọn họ.
Đám người này trong tay cầm vũ khí, đẩy Lý Hỏa Vượng đang ôm miệng đầy máu tươi đi về phía trước, còn chiếc trống cũ mà Lý Chí dùng để Khiêu đại thần, lúc này đang bị Tiểu Mãn toàn thân lông đen nắm chặt lấy.
Lý Hỏa Vượng giương tay lấy chiếc trống cũ từ trong tay Tiểu Mãn, ở ngay trước mặt Lý Chí, ném nó xuống đất đâm một nhát, “xoẹt” một tiếng, mặt trống được kéo căng cứ như vậy mà tùy tiện bị đâm thủng.
“Xem ra thứ này là đồ vật quan trọng nhất của ngươi, bất luận là gọi Tiên gia nào, không có thứ này, e rằng đều không gọi ra được đúng chứ?”
Trải qua sự tiếp xúc những ngày qua, Lý Hỏa Vượng phát hiện cho dù Tiên gia có lợi hại đến đâu, người Khiêu đại thần từ trước đến nay đều là người phàm xác thịt, chỉ cần khống chế được hắn, mọi chuyện đều dễ xử lý.
Nhìn đao gươm phát ra ánh sáng lạnh lẽo tứ phía xung quanh, trên mặt Lý Chí bị ăn một gậy vào miệng vốn không có bất kỳ sợ hãi thậm chí là hận ý nào, ngược lại còn lộ ra một nụ cười khổ có chút bất lực, “Thật ra ta không làm chủ được chuyện này.”
“Keng” một tiếng, lưỡi kiếm màu đen xám sắc bén đã kề phía dưới cổ của Lý Chí. “Lúc này rồi vẫn còn muốn lừa dối? Bảo Nhị thần từ bỏ phản kháng!”
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào Nhị thần mặt mũi biến dạng ở phía xa kia, Lý Chí đã bị trói lại, nhưng vị Nhị thần người thú bất phân ở phía xa kia vẫn là một rắc rối.
“Ha ha … Lời này của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng vợ của ta nhất định sẽ nghe lời của ngươi?”
Lý Chí nói xong, liền nhìn thấy Nhị thần ở phía xa sau khi há miệng dữ tợn hung hăng gầm rú lên một tiếng, bốn chân chạm đất giống như dã thú phóng về phía khu rừng.
Nhị thần thế mà chạy mất rồi, bỏ lại Lý Chí một mình ở đây.
“Lý chân nhân, ta thật sự không có lừa ngươi, những người xuất mã đệ tử chúng ta đây không giống với các ngươi, có một số chuyện thật sự là ta không thể quyết định được.” Lý Chí ngôn từ nhợt nhạt cố gắng ngụy biện điều gì đó.
“Ngươi cảm thấy ta nghe những lời này của ngươi, liền sẽ đột nhiên có lương tâm mà bỏ qua cho ngươi sao?” Lưỡi kiếm của Lý Hỏa Vượng âm thầm chĩa lên trên một chút.
“Ha ha, vậy thì không thể.” Đối diện với khả năng tử vong bất cứ lúc nào, Lý Chí tỏ vẻ mười phần điềm tĩnh.
Nhìn tù binh trước mặt, sau khi Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, chầm chậm mở miệng nói: “Tâm tố là cái gì? Tại sao các ngươi lại nói tôi tâm tố?
Đây là điều cậu quan tâm nhất, bọn họ ra tay đối với mình, khẳng định là có lý do, mà cái tâm tố này đã xuất hiện hai lần rồi.
Lý Chí bất lực thở dài một hơi, “Vậy là ngươi thật sự không biết gì cả, trước đây ta bị một thân đầy máu này của ngươi che mắt rồi.”
“Tâm tố rốt cuộc là cái gì!” Lý Hỏa Vượng nghiến răng hỏi từng chữ, lưỡi dao cứa ra một đường máu.
Lý Chí nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, bật cười ha ha. “Ha ha, đầu óc của ngươi thì chuyển động nhanh, nhưng e rằng ngươi không đấu lại lão tiên.”
Giây tiếp theo, đôi mắt của Lý Chí bắt đầu đọng máu biến dài ra, từng chiếc gai nhím mọc ra từ dưới góc mắt của hắn, cái mũi vặn vẹo vươn về phía trước, toàn bộ gương mặt đều bắt đầu biến dị theo bộ dạng quái dị vừa rồi của Nhị thần.
Lý Hỏa Vượng một tay đè xuống, lưỡi kiếm sắc bén liền chạm về phía cổ của Lý Chí, nhưng mà dưới lớp da rách toạc không phải là huyết quản, mà là một hàng dày đặc vảy rắn cứng ngắc.
“Giết hắn!”
Cùng theo tiếng hét của Lý Hỏa Vượng, “Vù!” một tiếng, mang theo sức gió, một cây gậy gỗ cực kỳ lớn đến nơi trước, đập mạnh vào đầu của Lý Chí.
Máu thịt tung tóe, Lý Chí vừa mới biến dị được một nửa bỗng nhiên bị sức đầu bể trán, ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận