Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 897: Bàn bạc (2)

Nhưng ngay khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị rời đi, hắn lại bị Bạch Linh Miểu giữ chặt lại.
“Lý sư huynh, muội cầu xin huynh, huynh đợi vết thương này lành lại rồi hẵng đi, huynh như vậy thật sự không đi xa được." Thấy Bạch Linh Miểu cầu xin, Lý Hỏa Vượng cũng không cố chấp nữa, ngồi xuống trở lại.
"Không đi cũng được, nơi này có chút ngột ngạt, huynh muốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành."
Đương nhiên, Cao Trí Kiên sẽ không ngăn cản chuyện này, chỉ cần Lý sư huynh không còn lăn lộn khắp nơi, giày vò đến mất mạng thì làm gì cũng được.
Sau khi mấy người hàn huyên một hồi, Cao Trí Kiên có chút không nhịn được mà hỏi: "Lý sư huynh, nghe Bạch sư muội nói huynh khỏi bệnh rồi?"
“À, khỏi rồi.” Lý Hỏa Vượng bình tĩnh gật đầu. "Trong mơ hồ, căn bệnh này tự nó khỏi rồi."
Nghe thấy lời này, trên mặt Cao Trí Kiên lộ ra vẻ thực sự mừng cho hắn, Lý sư huynh này cái gì cũng tốt, chỉ là căn bệnh này là bệnh nặng nhất Thanh Phong Quan.
Nếu khỏi bệnh rồi, sau này Lý sư huynh có thể sống những ngày tháng tươi đẹp bình thường rồi.
Hơn nữa hiện tại mình đã là hoàng đế Đại Lương, sau này bất kể Lý sư huynh làm gì, mình cũng đều có thể thỏa mãn.
“Trí Kiên, cảm giác làm hoàng đế thế nào?” Lý Hỏa Vượng lại hỏi Cao Trí Kiên.
Cao Trí Kiên thật thà mỉm cười: "Tốt, làm hoàng đế thật tốt, ta thích làm hoàng đế, có thể ăn được nhiều... đồ ăn ngon... chưa từng nhìn thấy. Đợi thương thế của huynh đỡ hơn một chút, không còn ăn kiêng nữa, ta sẽ bảo nhà bếp nấu cho huynh."
"Hơn nữa ta sắp... còn có... rất nhiều... vợ rồi, hơn một trăm người."
"Nhiều như vậy? Vậy thì đệ đừng nói với Cẩu Oa. Nếu để đệ ấy biết, chắc chắn sẽ ghen tị chết mất."
Cao Trí Kiên há to miệng, cười càng vui vẻ hơn: "Vậy không được, ta có nhiều vợ như vậy, ta nhất định phải khoe khoang trước mặt hắn ta."
Bầu không khí trong phòng hoà dịu đi rất nhiều, bọn họ tựa hồ đã quên mất thân phận của nhau, trở về với thân phận sư huynh đệ ban đầu.
Sau khi trò chuyện một lúc, dưới sự thúc giục của Tư Thiên Giam, Cao Trí Kiên rời khỏi phòng của Lý Hỏa Vượng, hắn ta hiện tại là hoàng đế, hơn nữa còn là tân hoàng đế cái gì cũng không hiểu, có rất nhiều thứ phải học, không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.
Có điều sau khi ra khỏi phòng được một lúc, Tư Thiên Giam mới chậm rãi mở miệng nói chuyện: “Thần đã nhìn không nhìn thấu hắn nữa rồi, bệ hạ, sau này tiếp xúc với hắn, người nên cẩn thận một chút.”
Cao Trí Kiên nghiêng đầu liếc nhìn ông ta một cái, vẻ mặt trở nên có chút bất mãn: "Tại sao? Huynh ấy là... Lý sư huynh của ta, huynh ấy sẽ không... hại ta đâu."
"Đây không phải là chuyện hại hay không hại, bệ hạ, lòng người khó đoán, phải biết rằng, lúc trước Xúc Xắc chính là hoàng đế Đại Lương, hiện tại hắn có thể đối phó với Xúc Xắc, vậy thì việc hắn đối phó với người đương nhiên dễ như trở bàn tay, người như hắn ở bên cạnh người, người thật sự có thể ngủ yên sao?"
"Huống hồ, quan hệ giữa hắn và Bạch Liên Thánh Nữ..."
"Đương nhiên, Bạch Liên Giáo có công hộ giá, hiện tại thần đã loại bỏ Bạch Liên Giáo ra khỏi danh sách truy sát của Giam Thiên Tư rồi, vì vậy nên lôi kéo thì vẫn nên lôi kéo, thần chỉ là nói rõ quan hệ lợi hại với người mà thôi."
"Cụ thể dự định thế nào thì phải xem ở người, dù sao người cũng là hoàng đế của cả Đại Lương này, mà thần chỉ phụ trách quản lý Giam Thiên Tư, nhưng vì cả Đại Lương, thần cần phải nhắc nhở người một câu."
Cao Trí Kiên cúi mặt, sải bước về phía trước.
"Làm hoàng đế trông thì khó nhưng thực ra cũng đơn giản, có cái gì không hiểu người có thể đi hỏi long mạch, cho dù là cân bằng bách quan văn võ, xử lý tấu sớ, hay trong triều có bao nhiêu đảng phái, bọn họ đều có thể dạy người."
Tư Thiên Giam chỉ dạy một cách rành mạch phân minh, mà Cao Trí Kiên thì lẳng lặng lắng nghe.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên xe lăn và được mẹ mình, Tôn Hiểu Cầm đẩy đi ra khỏi phòng bệnh, đôi tay gầy như chân gà của hắn bị còng vào tay cầm của xe lăn bằng chiếc còng bạc.
Bản thân Lý Hỏa Vượng cũng rất ngạc nhiên khi mình ra ngoài mà trên người không có quần áo bảo hộ, xem ra bọn họ cũng nghĩ rằng bệnh của mình đã được chữa khỏi rồi.
“Chỉ là ra ngoài tản bộ hít thở không khí thôi mà, đâu cần nhiều bảo vệ như vậy chứ?” Lý Hỏa Vượng nhìn bốn tên bảo vệ lực lưỡng xung quanh mình và nói.
"Ài, bọn họ đi theo thì cứ để bọn họ đi theo, là mệnh lệnh của phía trên, đám người Tiểu Lưu cũng không dễ dàng gì, đừng làm khó bọn họ."
Nghe mẹ nói như vậy, Lý Hỏa Vượng cười nhạt một cái, gọi luôn cả tên tục của người khác rồi, xem ra mẹ rất thân quen với những người ở nơi này.
"Con trai, hôm nay bên ngoài có mưa, chúng ta không ra ngoài phơi nắng nữa, chúng ta đi dạo một vòng trong tòa nhà này nhé."
"Ừ, được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận