Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1430: Thật sự

"Nếu đối phương ra tay, lập tức nói cho ta."
“Được.” Hơn mười xúc tu của Huyền Tẫn nhanh chóng chui ra từ áo đạo sĩ, quấn chặt Tích Cốt Kiếm kéo vào.
Lý Hỏa Vượng nhìn đám Tâm Tố ở trước mặt, hít sâu, nói:
“Nào, tiếp tục, nhất định phải đến bảy vòng trước khi Tả Khâu Vịnh ra tay!”
Tùy theo mười tám vị Tâm Tố bị Lý Hỏa Vượng hấp thu, thân thể của hắn mất kiểm soát bắt đầu xuất hiện nhiễu sóng. Toàn bộ đầu nổi gân xanh, phình to ra như thể tùy thời nổ tung.
"Đi!" Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng thống khổ dùng sức vung tay lên: “Lần này đi xa chút!”
Khi đám người Bạch Linh Miểu dần rút ra phòng tu luyện bắt đầu phình to, nhóm Viên Nhị lấy lại cuộc sống mới cảm kích vái chào cô.
“Đa tạ Bạch cô nương! Tuy rằng chúng ta bị lừa nhiều lần, nhưng lần này cuối cùng không tin sai người!”
Bạch Linh Miểu lắc đầu: “Khách khí, tín chúng Bạch Liên tích đức hành thiện, việc này cũng là chúng ta nên làm, kế tiếp các ngươi có tính toán gì không?"
Nhóm Viên Nhị nhìn nhau, đều không có ý tưởng.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, mới ra khỏi người Tâm Trọc, bọn họ trong một chốc đều không biết nên làm cái gì.
"Hay là các ngươi đến Ngưu Tâm Thôn, nơi đó đều là người mình, tạm thời có chỗ dừng chân, chờ suy nghĩ ra đi tìm người thân hay làm cái gì khác cũng được.”
"Đa tạ, Bạch cô nương, Bạch cô nương lòng dạ Bồ Tát!"
Mà ngay lúc này, lực hút mạnh từ phòng tu hành khiến mọi người đều mất kiểm soát mềm nhũn nghiêng hướng bên đó.
Nhưng lập tức phình to ra, mọi người và đất đai bị hất bay đến giữa không trung.
Nên biết phòng tu luyện của Giam Thiên Tư ở lòng đất, nếu hiện tại có thể nhìn thấy bầu trời vậy đại biểu cho bùn đất bên trên Giam Thiên Tư đều bị hất bay.
Bạch Linh Miểu xoay người trong không trung, vững vàng đạp mặt đất nghiêng hướng trái:
“Nhanh cứu người! Rời xa chỗ Lý sư huynh!”
May mà người ở đây đều là người tu hành, chỉ là bị hất đến không trung chứ không ai chết.
Căn phòng quản lý sử ký bên trái Giam Thiên Tư bị ảnh hưởng, các quyển sách sử bay lung tung.
Đám người Bạch Linh Miểu đứng cạnh hố to lòng còn run sợ nhìn tận cùng bên trong, tình huống bên kia lại biến đổi.
Giống như cành cây vươn dài, các thứ quấn vào nhau mọc ra từ cái hố, sao chép lung tung chồng lên nhau.
Trong đó có máu thịt có hoa cỏ cây cối, cũng có một ít Bạch Linh Miểu xem không hiểu hỗn loạn trong đó.
Qua nửa canh giờ, nửa phần trên mọc ra từ cái hố rốt cuộc ngừng, nửa bên dưới vẫn đang không ngừng biến hóa.
Bạch Linh Miểu nhìn ‘cây to’ vô cùng hỗn loạn đồ sộ ở trước mặt, ra chiều đăm chiêu nhẹ nhàng vươn tay hái xuống một quả táo kết trên pha lê đen phẳng.
Bạch Linh Miểu nhìn quả táo thật lâu, thú miệng dữ tợn của Nhị Thần thò qua cắn rớt một nửa.
Bạch Linh Miểu khuyên nhủ:
"Đây là Lý sư huynh tu ra, đừng ăn bậy.”
Nhị Thần nhai rồi nuốt trọn:
“Còn chưa nhìn ra sao? Nó không phải giả mà đám Tâm Tố tu ra, thứ này xác thực là thật."
“E rằng hiện giờ Lý Hỏa Vượng tu ra cái gì đều là thật, dù huynh ấy không cố giữ nó thì cũng sẽ không biến về như cũ, cái này mới đúng là tu chân.”
Bạch Linh Miểu nhíu mày nhìn mọi thứ biến ảo hỗn loạn ở bên dưới, không nói một lời, người khác có lẽ quên, nhưng cô không quên tác dụng phụ của tu chân.
"Lý Hỏa Vượng, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng.”
"Nói đi, ta nghe đây.” Lý Hỏa Vượng hai tay ôm ngực, ngửa đầu nhìn Thanh Vượng Lai và Triệu Sương Điểm ở trước mắt.
“Tôi biết, nếu anh đã nói ra thì chắc chắn không muốn trở mặt với chúng tôi, mặc kệ là tình cảnh hay hiện thực thì tất cả ở chung một chiếc thuyền.”
Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu đi, tầm mắt xuyên qua cửa sổ mạn tàu nhìn về hướng hải âu bay qua mặt biển.
Hiện tại hắn không vội, người sốt ruột là bọn họ, dù sao lần luân hồi tiếp theo hai người này không còn biết gì, chỉ có hắn giữ trí nhớ.
Đến khi đó, quyền chủ động nằm trong tay hắn.
Đương nhiên dù sao là người chung thuyền, hắn sẽ nói cho họ biết chuyện trong cảnh hồi tưởng thời gian, dù sao có chung kẻ địch. Nhưng tin thật lẫn lộn chút tin giả có ích cho hắn, bọn họ tự nhiên cũng không phân biệt được.
“Chúng tôi hiểu ý tưởng của anh, nhưng anh cũng nên thông cảm cho chúng tôi.”
“Một số yêu cầu của anh nếu làm được thì chúng tôi đều cố gắng làm cho anh, giống như thuốc chống ảo giác mà anh đang ăn.”
“Tiếp theo, anh lo lắng bạn gái của mình, chúng tôi hiểu được, chúng tôi hứa với anh, chỉ một lần này, về sau tuyệt đối sẽ không mang bạn gái của anh đến.”
"Chúng tôi thậm chí có thể cho anh để lại ám hiệu, khiến anh mang về nhắc nhở chúng tôi sau cảnh hồi tưởng, không tiếp tục khiến Dương Na lên thuyền.”
Lý Hỏa Vượng nhìn bọn họ, không nói một lời, mà ngay lúc này, Dương Na mở ra cửa khoang thuyền, đi vào.
Dương Na nhìn bầu không khí trước mắt liền biết cuộc nói chuyện không thuận lợi, cô mang theo xin lỗi gật đầu với hai người, nhẹ kéo tay áo của Lý Hỏa Vượng, ra ý hắn đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận