Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1428: Không ngoài ý muốn (1)

Khi đám người Bạch Linh Miểu xuyên qua, cái lỗ nối hai không gian lập tức tan vỡ biến mất.
“Sao ta không biết Diệu Pháp Liên Hoa Kinh còn có loại năng lực này? Ta nhớ kinh văn này dường như dùng để tĩnh tâm mà?” Nhị Thần tò mò hỏi thầm.
Bạch Linh Miểu lắc đầu, xoay người lại nhìn mười một Tâm Tố ở sau lưng đang nhìn ngang ngó dọc:
"Ngươi cảm thấy không có năng lực này cũng không sao cả, bọn họ cảm thấy có là được, đặc biệt là có đến mười một người.”
Ở chung với Lý Hỏa Vượng đã lâu, Bạch Linh Miểu quá rành về Tâm Tố, đây không phải là nói bằng miệng.
Nếu bọn họ có thể tu ra toàn bộ âm tào địa phủ, vậy thì không khó tu ra một cửa ra để trở về.
“Miểu Miểu, sao các ngươi đi ra được?” Xuân Tiểu Mãn vẻ mặt kinh ngạc mang theo một đám tín chúng Bạch Liên xúm lại chỗ Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu lắc đầu, không muốn nói nhiều, âm thanh mệt mỏi nói:
“Bỏ Tâm Trọc trong phòng vào quan tài lại đi, ta tiện đường mang nó và đám Tâm Tố này đi Giam Thiên Tư.”
Bạch Linh Miểu định nói gì thêm chợt ngoái đầu, nhìn thấy Thác Bạt Đan Thanh biểu cảm thống khổ ngã xuống đất.
Cô chạy vội tới nâng Thác Bạt Đan Thanh dậy, phát hiện thân thể khỏe mạnh của đối phương đang khô quắt với tốc độ mắt thường có thể thấy, sắp biến thành xương khô.
“Hắn sắp chết đói." Nhị Thần nhìn ra manh mối.
Rất hiển nhiên Thác Bạt Đan Thanh ở trong nghiệp chướng không ăn không uống lâu như vậy, vừa đi ra tự nhiên phải trả lại hết.
Thác Bạt Đan Thanh không thể so với mười một vị Tâm Tố, chỉ cần đám Tâm Tố này cảm thấy mình không đói thì bọn họ thật sự không đói bụng.
"Ta không thể chết. Ta ... Ta còn chưa giết Phùng Nhị Ngưu!" Thác Bạt Đan Thanh hấp hối vô lực huơ hai tay giống như móng gà.
Thác Bạt Đan Thanh không cam lòng, hắn ta thật sự không cam lòng.
Ngày xưa Phùng Nhị Ngưu hại Thác Bạt Đan Thanh không ra được, lúc mặc kẹt trong nghiệp chướng Tâm Trọc, mỗi ngày mỗi đêm hắn ta đều muốn ra ngoài, báo thù rửa hận.
Nhưng bây giờ đi ra rồi lại sắp chết, Thác Bạt Đan Thanh cực kỳ không cam lòng.
Nhưng rất nhanh Thác Bạt Đan Thanh biết mình không có thời gian suy nghĩ nhiều, e rằng chỉ còn sức nói một câu di ngôn:
“Bạch cô nương trở lại nói cho nhi tử của ta, khiến hắn về sau tuyệt đối đừng vào Giam Thiên Tư!”
Nhìn Thác Bạt Đan Thanh hấp hối mà nói ra lời như vậy, trên mặt Bạch Linh Miểu lộ vẻ đau lòng:
"Yên tâm đi, có ta ở, ngươi không chết được."
Bạch Linh Miểu nói, một tay bắt ấn Liên Hoa nhấn nhẹ vào giữa hai chân mày của Thác Bạt Đan Thanh, một đóa sen màu đen vụt qua trán hắn ta.
Thác Bạt Đan Thanh lập tức cảm giác thân thể ngừng héo rút, tuy không lấy lại sự sống mới, nhưng hắn ta không chết, thân thể giống như vĩnh viễn kẹt giữa sống và chết.
"Ngươi hiện tại sẽ không chết nhưng cũng không tính là sống, bộ dạng này ước chừng có thể kéo dài khoảng hai tuần, ngươi thừa dịp này đi tìm các đại sư phụ của Chính Đức Tự điều dưỡng da thịt rồi hãy đến tìm ta.”
Thác Bạt Đan Thanh cúi đầu nhìn thân thể hiện tại của mình, hắn ta rất ngạc về thực lực của người phụ nữ tóc trắng trước mặt.
Không ngờ thê tử của Nhĩ Cửu lợi hại như vậy, theo hiểu biết của Thác Bạt Đan Thanh thì thần thông sống chết như vậy thường chỉ có Lạt Ma trong Thanh Khâu mới làm được.
Thác Bạt Đan Thanh còn nhớ lần trước khi gặp cô thì chỉ là một Khiêu Đại Thần quèn, mấy năm nay rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
"Hắn làm sao vậy?” Viên Nhị mang theo một đám Tâm Tố đi qua.
Bạch Linh Miểu nghe tiếng bước chân sau lưng, trái tim thít chặt, bốn cánh tay kéo Thác Bạt Đan Thanh đứng lên:
"Không có gì, hắn ở bên trong bị nội thương, hiện tại đã chữa lành, chúng ta đi thôi.”
Một chiếc xe ngựa chở tất cả Tâm Tố xuất phát từ đường khẩu Bạch Liên Giáo chạy hướng Giam Thiên Tư.
Khi đến trước cửa phòng tu luyện của Lý Hỏa Vượng, mọi người ngớ ngẩn nhìn kiến trúc vặn vẹo. Tùy theo Lý Hỏa Vượng không ngừng tu luyện, hắn ảnh hưởng xung quanh càng nhiều.
“Đến rồi?” Huyền Tẫn dáng người cao lớn từ dưới đất trồi lên.
Nhìn áo đạo sĩ màu đỏ rộng lớn kia, Thác Bạt Đan Thanh suy yếu đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ một gối xuống đất, cực kỳ khủng hoảng kêu lên:
“Tư Thiên Giam đại nhân!”
Trước kia Thác Bạt Đan Thanh không có tư cách ở gần đại nhân vật như vậy.
Huyền Tẫn liếc qua Thác Bạt Đan Thanh, không nói gì, xoay người đẩy ra cửa phòng tu luyện:
“Đi, cùng ta đi vào.”
Tình huống trong phòng không khá hơn bên ngoài là bao, các cảnh tượng biến hóa quay quanh Lý Hỏa Vượng, thân thể của hắn lúc có lúc không.
“Chờ chút, ta bây giờ hơi khó đánh thức phụ thân.” Huyền Tẫn nói rồi xuyên qua máy móc vụt qua mặt, bay hướng Lý Hỏa Vượng.
"Phụ thân?" Thác Bạt Đan Thanh trợn mắt há hốc mồm, giống như bị sét đánh ngây người tại chỗ, hắn ta cảm giác thế giới của mình đã sụp đổ.
Nếu không nhớ lầm thì lúc xưa Lý Hỏa Vượng là cấp dưới của mình? Nhưng hôm nay người chưởng quản toàn bộ Giam Thiên Tư gọi Lý Hỏa Vượng là phụ thân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận