Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 94: Lý Chí (2)

Dưới thái dương, hắn hiện tại nhìn qua an toàn hơn không ít so với đêm qua.
Trong lòng suy nghĩ chuyển động rất nhanh, Lý Hỏa Vượng bấm quyết đáp lễ, "Lý Chí huynh khách khí, tại hạ ngày hôm qua cũng lỗ mãng."
Mặc kệ người này có mục đích gì, nếu một Khiêu Đại Thần như vậy ngay ở trước mắt, không từ miệng hắn lấy được thứ gì, thì thật sự nói không qua.
"Vừa rồi nghe cô nương này nói, Chân nhân cũng họ Lý à? Cậu nói có phải thật sự trùng hợp không, tôi cũng họ Lý, chúng ta năm trăm năm trước nói không chừng là bổn gia."
Lý Chí vẻ mặt hòa khí cực kỳ thoải mái đi về phía trước hai bước, đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng nói.
"Lý Chí huynh, huynh muốn đi đâu vậy?"
"Hải, Hắc Tam thái nãi bổn gia của tôi mấy ngày nữa là sẽ đại thọ, cho nên tôi phải đến chúc thọ."
Đến đại thọ? Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng: "Khiêu Đại Thần xem qua cũng không khác gì hòa thượng đạo sĩ, cũng không có thoát khỏi yêu cầu của thế tục."
"Chân nhân đây là tính toán đi đâu vậy? Còn dẫn theo một đám đông như vậy." Lý Chí ánh mắt có chút lập lòe nhìn đạo bào còn chưa tẩy hết màu máu trên người Lý Hỏa Vượng.
"Đi nước Lương." Lý Hỏa Vượng lời ít mà ý nhiều trả lời.
"Ô, đi nơi đó xa chừng nào? Vậy Chân nhân dọc theo đường đi cũng đủ khổ."
Sau khi trao đổi lẫn nhau, quan hệ hai bên tương đối dịu đi không ít, ít nhất không cần giương cung bạt kiếm nữa.
Bánh xe lừa chuyển động lên, cùng một đôi giầy thêu màu đỏ bên cạnh đi về phía trước.
"Phía trước không xa chính là Bán Nguyệt Câu, nơi đó một trại, Chân nhân có thể nghỉ ngơi hồi phục vài ngày ở đó, lại gặp nơi có thể ở lại, tối thiểu cũng phải đi mười lăm ngày, cậu cũng biết, nơi biên giới cũng là nơi đất nhiều người ít mà." Lý Chí giống như một người bạn cũ, nhiệt tình chỉ điểm cho Lý Hỏa Vượng.
"Đa tạ, xin hỏi Lý Chí huynh, huynh đã là Khiêu Đại Thần, vậy trong nhà huynh cung phụng là vị tiên gia nào?"
Nghe được Lý Hỏa Vượng hỏi thẳng như vậy, bao gồm cô gái dùng khăn voan đỏ che mặt kia đồng thời hơi ngửa đầu.
"Ha ha, tại hạ đệ tử Bi gia, cậu đã hỏi, tôi đây cũng không làm kiêu, xin hỏi Chân nhân là thuộc tòa núi nào?"
"Thanh Phong quan Tây Sơn Đông Hoa phái, Huyền Dương." Lý Hỏa Vượng lập tức lấy ra một bài của Đan Dương Tử.
Cậu cũng không biết Tây Sơn Đông Hoa phái là phái nào, dù sao ít nhất nói như vậy, cũng có thể làm cho người khác nghĩ mình là có truyền thừa, mà không phải là một đạo sĩ giả.
Lý Chí lắc đầu "Ha ha, chưa từng nghe qua, nhưng cũng đúng, thiên hạ lớn như vậy, đâu phải ai cũng biết."
Lý Chí rất hay nói, nhất là trên mặt luôn mang theo nụ cười, ở cùng loại người như vậy tâm tình cũng có thể tốt hơn.
Đi tới đi tới, đi tới lúc ăn cơm trưa, vẫn là đào bếp trên đất nấu mì, có dòng sông ven đường càng ngày càng rộng kia cũng thuận tiện.
Lý Chí cũng không lấy ra thức ăn từ trong túi nhỏ của mình, mà cứ như vậy cười hì hì ngồi xổm ở ven đường nhìn, nhìn đến đám người Lý Hỏa Vượng cả người không được tự nhiên.
"Lý Chí huynh, muốn dùng chút không?"
"Ai ai ai! Vậy quá tốt, tôi hôm qua vừa vặn một ngày chưa ăn cơm." Lý Chí kích động chạy qua, cầm lấy bát mì đưa đến trước mặt.
Soạt soạt một chén tiếp một chén, ăn đến Bạch Linh Miểu cau mày.
"Lý sư huynh, đã sắp ba cân rồi... . Người này sao có thể ăn như vậy? Hắn đi theo chúng ta lâu như vậy, không phải vì bữa ăn này chứ?"
Mọi người trơ mắt nhìn sợi mì cuối cùng trong nồi cũng bị Lý Chí vót đi, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngồi dưới tàng cây tiếp tục xì xụp húp.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh hắn, học theo bộ dáng Lý Chí, cũng ngồi xuống, "Mì có đủ không? Muốn thêm chút nữa không?"
"Ai da, vậy thật xấu hổ, nhưng tôi quả thật ăn chưa no." Lý Chí nói xong lại húp một ngụm nước canh.
"Lại thêm hai cân mì nữa! !" Lý Hỏa Vượng hô về phía đám người bên cạnh nồi.
"Sao chỉ có mình huynh ăn, không thấy tức phụ của huynh ăn? Nàng không đói bụng sao?" Lý Hỏa Vượng ánh mắt hướng về cô gái khăn voan đỏ kia, cậu phát hiện móng tay cô gái này có chút biến thành màu đen, hơn nữa rất dài rất dài.
"Tôi là đại thần, cô ta là nhị thần, tôi ăn là đủ rồi." Lý Chí nói như là đương nhiên như vậy.
"Ồ? Vì sao vậy?"
Thanh âm húp mì ngừng lại, Lý Chí giơ lên tay phải cầm đũa, lấy khuỷu tay lau miệng, nghiêng đầu cười tủm tỉm nói: "Ha ha, Chân nhân hỏi nhiều như vậy, đây là muốn xuất mã à?"
Không đợi Lý Hỏa Vượng trả lời, tiếng húp mì lại vang lên.
"Chính là muốn xuất mã cũng không được, đệ tử xuất mã đều là tiên gia tự tuyển, muốn nhập nghề này phải cần kỳ ngộ." Lý Chí bắt đầu giải thích.
"Ồ? Nếu thuận tiện mà nói, xin nói kỹ chút." Lằng nhằng với người này lâu như vậy, không phải là vì hiểu biết chuyện này sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận