Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 744: Ngưu Tâm thôn (2)

Bữa tối hôm nay là cơm chiên xì dầu, vừa béo vừa mặn, còn dùng rất nhiều mỡ heo, vô cùng thích hợp bổ sung thể lực đã mất, hơn nữa còn đặc biệt dễ làm. Mà ở trong đám người, không nhìn thấy Xuân Tiểu Mãn ăn cơm, Cao Trí Kiên bèn lặng lẽ lưu tâm.
Đợi qua bữa tới, hắn đi tới phòng bếp, nổi lửa chiên hai quả trứng ốp la, phủ lên cơm rang xì dầu, cầm bát và đũa đi về phía từ đường Bạch gia. Khi hắn đi tới đại sảnh phía dưới từ đường, liền thấy Xuân Tiểu Mãn đang hướng dẫn mấy người đọc thuộc lòng bài từ thỉnh thần của Bạch Liên Giáo.
“Ăn.” Cao Trí Kiên đưa bát đến trước mặt Xuân Tiểu Mãn.
“Hây! To con, ngươi quá đáng thật đấy, mang cơm chỉ mang cơm cho một người đúng không? Chúng ta còn chưa ăn đâu đấy!” Lữ Tú Tài bên cạnh nói một cách rất bất mãn. Nhưng Cao Trí Kiên cũng lười nhìn hắn, lần nữa đưa chén cơm đến trước mặt Xuân Tiểu Mãn.
Xuân Tiểu Mãn ngừng lại, nói với những người khác: "Hôm nay đến đây thôi, đi ăn cơm tối trước đi.”
Bốn vị thiếu nữ tôn kính gật gật đầu, cùng Lữ Tú Tài vẻ mặt chán ghét đi ra cầu thang.
Đợi khi bọn họ đều đi rồi, Xuân Tiểu Mãn bưng bát vừa ăn vừa hỏi: "Ngươi bên kia thế nào? Những người đó có nghe lời cả không?”
“Cũng…cũng…cũng…cũng được!”
"Hây dà, ta bên này thì không được vậy, bao nhiêu quyển xướng từ thỉnh thần, toàn bộ thôn người có thể thuộc lòng vốn đã ít, hơn nữa còn phải ngộ tính cao mới được, người ngộ tính thấp đọc thế nào cũng không có phản ứng. Đều là người, cũng không biết tại sao lại khác biệt nhiều như vậy, cái này nếu mà học được hết thì không biết phải học đến bao giờ, ài, nói chuyện này, ngươi có thể không tin, cái người ngộ tính cao nhất ấy, vậy mà lại là Lữ Tú Tài thối tha kia, ngươi chưa nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của hắn.”
Cao Trí Kiên yên lặng đứng một bên nghe, im lặng nhìn Xuân Tiểu Mãn thao thao bất tuyệt.
Chờ Xuân Tiểu Mãn thổ lộ hết bất mãn trong lòng, chén cơm rang xì dầu của cô ấy cũng ăn xong.
Ngay khi Cao Trí Kiên vừa mới chuẩn bị cầm lấy bát không đi, lời Xuân Tiểu Mãn từ phía sau vang lên: “Trí Kiên, sau này ngươi không cần đưa cơm cho ta, Tiểu Hài sẽ để phần cho ta ở nhà bếp.”
Xuân Tiểu Mãn biểu cảm phức tạp mím môi, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Trước kia ta từng thề, muốn làm tự sơ nữ cả đời. Giờ vẫn không có bất cứ ý định thay đổi nào, cho nên ngươi hiểu ta muốn nói gì không?”
“Ừm…”
“Ngươi đừng trách ta quá thẳng thắn, nhưng mọi người đều là sư huynh muội cùng chung sống chết, ta chỉ muốn sảng khoái nói ra trước, không muốn cuối cùng đến mức không làm nổi huynh muội, hơn nữa lời này ta cũng sẽ nói với Triệu Ngũ.”
Cao Trí Kiên trầm mặc đứng đó, chỉ có hắn mới biết tim mình đau đến cỡ nào, chén không trong tay bị hắn miết đến nứt ra.
Xuân Tiểu Mãn đi tới bên cạnh hắn, sắc mặt nghiêm túc nhìn vào mắt hắn nói: “Trong thế đạo hỗn loạn này, những tàn nhân chúng ta có thể có một gia đình an ổn như vậy cũng không dễ dàng, nhất định phải quý trọng tất cả.”
"Phải biết rằng ở nơi khác, những người như chúng ta chỉ có số bị bán bị đánh bị coi như quỷ quái, hoàn toàn không xứng được coi là người, cho nên Trí Kiên, chúng ta đặt tâm tư vào trong chính sự, nhất định phải cố gắng bảo vệ tốt cái nhà này."
“Ừm.” Ôm bát không trong tay, Cao Trí Kiên vẻ mặt cô đơn gật đầu, xoay người đi về phía cầu thang.
Nhìn bóng lưng của hắn ta, Xuân Tiểu Mãn có chút không đành lòng, nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này phải sớm nói thì tốt hơn.
Xuân Tiểu Mãn một lần nữa ngồi xếp bằng trên mặt đất, cầm lấy sách vở trên mặt đất lần nữa bắt đầu học thuộc.
Tuy rằng những thuật thỉnh thần bói toán này không cách nào so sánh được với thần thông của Lý sư huynh, nhưng cô vẫn học cực kỳ nghiêm túc.
Ngộ tính của cô không tốt như Lữ Tú Tài, nhưng cần cù bù thông minh, một ngày học sáu canh giờ không được, vậy thì học bảy tám canh giờ.
Tâm hết mực chân thành có thể khiến vàng đá mở ra, một số thỉnh thần đơn giản hiện giờ cô cũng có thể miễn cưỡng vận dụng rồi.
Dù sao cô cũng không muốn trở về tình cảnh ban đầu bị cha ruột mình bán đi mà không có chút sức phản kháng nào.
Ngay vào lúc Xuân Tiểu Mãn hết sức chăm chú, tiếng bước chân ồn ào từ cầu thang truyền tới.
Rất nhanh, Lữ Tú Tài với vẻ mặt hoảng hốt lao xuống: "Mau mau mau! Xảy ra chuyện rồi! có một đám đạo tặc đang xông tới thôn chúng ta, bọn họ thấy người là giết! Đã chết tận mấy người rồi!"
“Hây!” Cao Trí Kiên trần trụi nửa người trên vung cự kích đứng ở đầu thôn, một người giữ ải vạn người không thể qua.
Gân xanh trên người hắn bùng lên, huyết khí bốc lên như khói như sương bao phủ toàn thân hắn.
Địch nhân trước mặt hắn là một đám nam nữ già trẻ trên vai đeo vải đen, nếu chỉ nhìn bề ngoài của bọn họ, hoàn toàn là một đám dân chúng bình thường.
Nhưng mà lúc này bọn họ có vẻ vô cùng phấn khích, cầm trong tay các loại nông cụ, liều mạng phóng về phía Cao Trí Kiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận