Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 455: Ngưu Tâm Thôn (2)

Khi Lý Hỏa Vượng đẩy mở một cánh cửa phát hiện vẫn không tìm được manh mối thì rút bông gòn trong lỗ tai ra, cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh.
Đi dạo một vòng trong thôn, thậm chí mời ra Du lão gia, chia nhau đào ba thước đất.
Nhưng tất cả khác với trước kia gặp phải, nơi này không có tầm mắt địch ý, không có tai họa kỳ dị, nơi này không có cái gì.
Chờ Lý Hỏa Vượng lại quay về sân tam tiến môn của Bạch gia thì thấy trong đại sảnh sáng tỏ, La Quyên Hoa và Xuân Tiểu Mãn một trái một phải an ủi Bạch Linh Miểu.
Những người khác đứng ở bốn phía, tụm năm tụm ba nghị luận cái gì, bọn họ trông thấy Lý Hỏa Vượng trở về đều nhìn qua.
“Các ngươi hãy đi ngủ trước, có chuyện gì ngày mai tính tiếp." Thấy Lý Hỏa Vượng lên tiếng, người khác cũng không tiếp tục kiên trì cái gì, tụm năm tụm ba rời khỏi.
Bởi vì đã khóc nên con mắt màu hồng của Bạch Linh Miểu càng hồng hơn, trong mắt tràn ngập bi thương nhìn Lý Hỏa Vượng, nghẹn ngào khóc nấc.
“Khuya rồi, phòng của muội ở đâu? Rửa mặt súc miệng ngủ đi."
Bạch Linh Miểu mím môi đứng lên, đi hướng vại nước trong nhà bếp.
Một nén hương sau, hai người không nói chuyện nằm trong căn phòng ngủ thỏa mùi thơm.
Nhìn bài trí bốn phía và tấm màn màu trắng, hiển nhiên đây là khuê phòng lúc trước của Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu cuộn người trên giường, bả vai không ngừng mà run lẩy bẩy, chịu đựng không khóc thành tiếng.
Giây sau, Bạch Linh Miểu cảm giác bị ôm lấy, dựa vào lồng ngực săn chắc.
"Đừng khóc, gặp phải phiền phức thì giải quyết phiền phức, chúng ta hiện tại là người có thần thông, còn sợ không tìm được người?"
Bả vai Bạch Linh Miểu ngừng co giật, dúi đầu vào ngực Lý Hỏa Vượng, bỗng vùng thoát khỏi vòng tay của cậu, cầm trống da đặt trước gương đồng lao ra ngoài phòng.
“Thùng thùng thùng! Đông đông đông! Thiên thượng hữu sự phi tiên bạn, địa thượng hữu sự hồng hoàng cản! Âm tào địa phủ yếu hữu sự, yêu trứ Bi Vương khứ bang mang ... Ngã lan trụ mã đầu vấn quốc hào, lạp trụ ti cương tầm gia hương. Hoặc họ Trương hoặc họ Vương, hoặc họ Lý hoặc họ Hoàng ... Triệu Tiền Tôn Lý Lý Tồn Hiếu, Chu Ngô Trịnh Vương Vương Nhan ...”
Nghe tiếng trống đầy nhịp điệu ở bên ngoài, Lý Hỏa Vượng chậm rãi khép mắt lại.
Đợi đến ngày thứ hai, Lý Hỏa Vượng mở mắt ra, phát hiện Bạch Linh Miểu luôn dậy sớm lại lẳng lặng nằm ở trên giường,
"Như thế nào? Tiên gia nói sao hả?” Lý Hỏa Vượng vừa mặc áo vào vừa đặt câu hỏi.
"Bọn họ không tìm được.” Bạch Linh Miểu cố chịu đựng đau thương trả lời: "Ngay cả Tiên gia đều không tìm được ... Lý sư huynh, có khi nào phụ mẫu của muội thật sự mất rồi không?”
Lý Hỏa Vượng lại gần vỗ vai Bạch Linh Miểu, xoay người đi ra cửa phòng:
“Ta đi đây, trong thời gian ta không ở đây, muội hãy trông chừng giúp ta.”
Khi Lý Hỏa Vượng xoay người thì Bạch Linh Miểu mở cửa, giương đôi mắt đỏ kinh ngạc hỏi:
“Lý sư huynh đi đâu?”
“Còn đi đâu nữa? Tiên gia không hữu dụng đương nhiên là nghĩ biện pháp làm rõ người cả thôn rốt cuộc đi đâu, muội đã như vậy rồi, lẽ nào ta bỏ mặc sao?”
Bạch Linh Miểu nghe lời này nhào lên ôm eo Lý Hỏa Vượng, vùi mặt vào lưng của cậu, nước mắt thấm ướt áo của cậu:
“Đa tạ huynh, Lý sư huynh ...”
Lý Hỏa Vượng luôn phản ứng lạnh nhạt, Bạch Linh Miểu còn cho rằng đối phương hoàn toàn không để bụng chuyện của nhà cô ấy, không ngờ đối phương sớm suy nghĩ nên làm sao, chẳng qua không nói ra ngoài.
“Giữa chúng ta cần nói tạ sao? Nếu không có muội thì ta đã sớm chết, việc của huynh cũng là việc của ta, đừng khóc, chờ tin của ta.”
Lý Hỏa Vượng vỗ nhẹ mu bàn tay của Bạch Linh Miểu, gỡ tay của cô ấy ra, bước ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng không giỏi bày ta tình yêu, nhưng cậu không muốn chuyện mình đã trải qua lại tái hiện trên người Bạch Linh Miểu, cảm giác đó thật sự quá khó chịu.
Bạch Linh Miểu vội đi theo, âm thanh mang theo lo lắng hỏi: "Lý sư huynh biết phụ mẫu của muội đi đâu à?”
"Không biết."
“Vậy làm sao tìm?”
"Đừng gấp, ta hiện tại cũng là người có thân phận, sẽ có cách.” Lý Hỏa Vượng lấy yêu bài của Giam Thiên Tư ra huơ trước mặt Bạch Linh Miểu.
Người cả thôn bỗng nhiên biến mất, thấy sao cũng không tính là việc nhỏ, chắc chắn tri huyện cai quản Ngưu Tâm Thôn biết cái gì, chính mình tạm thời có thể xuống tay từ chỗ này.
Lý Hỏa Vượng dắt một con ngựa ra, xem bản đồ rồi lên ngựa.
Lý Hỏa Vượng không biết cưỡi ngựa, nhưng không sao, ta vài lần rồi sẽ biết, người ta té thì thương gân động cốt, còn cậu thì không sao.
Xóc nảy đi một ngày một đêm, chờ khi sắc trời dần sáng, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc đến huyện thành lớn nhất gần đó.
Nhìn huyện thành không lớn không nhỏ ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng phong trần vất vả nắm dây dắt ngựa đi vào.
Vương tri huyện đã tỉnh lại, không mở mắt ra, đạp nhẹ trong chăn, thiếp ngủ ở đầu bên kia vội xuống giường, trán dán sàn nhà, quỳ dưới đất:
"Cung thỉnh lão gia thay y phục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận