Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1408: Huyền Tẫn (2)

"Trước đây ta không quan tâm đến ngươi, nhưng nghe thấy ngươi nói đáng thương như vậy! xì xì xì! Ta đau lòng a, sau này, cha ngươi không quan tâm ngươi thì thím của ngươi đây sẽ quan tâm ngươi." Tả Khâu Vịnh giơ tay ra, xoa xoa cái đầu chó của Lý Tuế.
"Ừ!" Lý Tuế đang ngậm thức ăn trong miệng, dùng sức gật gật đầu, miệng phồng lên mà nói: "Thím, khi nào chúng ta đi đến Đại Lương?"
"Sao? Ngươi không bằng lòng ở với thím sao?" Tả Khâu Vịnh hỏi với vẻ mặt kỳ quái.
Lý Tuế liên tục lắc đầu, vội vàng giải thích: "Không, ta thích ở với thím, ta chỉ là muốn đến Đại Lương xem xem."
"Được rồi được rồi, ta trêu ngươi thôi, sao lại tưởng thật rồi. Ăn xong cơm, ta dẫn ngươi đến Giam Thiên Tư của Đại Lương, Tư Thiên Giam Đại Lương tên là Huyền Tẫn đúng chứ? Có sáu tay, thích mặc đạo bào màu đỏ?"
"Ừm!"
"Ta đã liên lạc với hắn rồi, nghe thím là chuẩn không sai đâu, thím là một người tốt như vậy, còn có thể lừa ngươi sao?"
Nghe thấy lời này, Lý Tuế gật mạnh đầu và ăn xương dê hầm, hy vọng có thể mau chóng gặp được Huyền Tẫn.
Một trăm tám mươi năm trước, vậy mà còn có người quen, đây là điều mà Lý Tuế chưa bao giờ nghĩ tới.
Rất nhanh đã ăn hết xương dê hầm rồi, Lý Tuế nóng lòng kéo Tả Khâu Vịnh đi.
Dưới sự dẫn đường của Tả Khâu Vịnh, Lý Tuế rời khỏi Giam Thiên Tư, ngồi lên xe ngựa đi ra phía ngoài thành. "Ngươi đừng vội, nghe được câu chuyện của ngươi, Huyền Tẫn sớm đã tới đây rồi, đang ở ngoài thành đợi."
"Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi." Lý Tuế nhìn qua cửa sổ xe, ngóng trông chờ đợi.
Mặc dù cha có chút bất mãn với tên Huyền Tẫn lải nhải lảm nhảm này, nhưng có thể lại lần nữa gặp được người quen, Lý Tuế vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết, chí ít trong thời gian lâu như vậy mình không phải cô đơn một mình.
Dưới sự mong đợi của Lý Tuế, xe ngựa dần dần dừng lại trong một cánh rừng trúc, gió nhè nhẹ thổi lá trúc kêu xào xạc, toàn bộ khung cảnh trong rất thi vị.
Trong một gian đình trúc màu xanh ngọc lục bảo, Lý Tuế nhìn thấy dáng người cao lớn của Huyền Tẫn trong chiếc áo đạo bào màu đỏ rộng, trông vô cùng quen thuộc và thân thiết.
Lý Tuế mang theo vẻ mặt kích động, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ xe, chạy về phía thân ảnh màu đỏ kia.
Nhưng đang lao về phía trước, bước chân của nó dần dừng lại, vẻ kích động trên mặt cũng dần dần biến mất, vẻ mặt có chút sợ hãi nhìn Huyền Tẫn trong đình.
"Sao vậy? Ngây người ở đây làm gì? Không phải vội vàng muốn tìm Huyền Tẫn sao? Huyền Tẫn đã tới rồi, sao không qua đó?" Tả Khâu Vịnh với vẻ mặt hơi nhăn nhó đến sau người Lý Tuế, đưa tay khẽ xoa lưng nó.
Lý Tuế kéo tay áo Tả Khâu Vịnh, trốn ở phía sau người hắn ta: "Thím, có phải nhầm rồi không? Người này hình như không phải Huyền Tẫn."
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Tả Khâu Vịnh cứng đờ: "Sao? Huyền Tẫn không phải trông như thế này sao? Hắn không phải mặc đạo bào màu đỏ sao?"
Lý Tuế do dự lắc lắc đầu: "Huyền Tẫn mặc đạo bào màu đỏ, giống cha ta, nhưng... phía trên đạo bào trên người hắn có rất nhiều chữ di chuyển, trên y phục của Huyền Tẫn này không có."
"Chữ gì mà di chuyển được? Sao trước đây ta chưa từng nghe qua?"
Lý Tuế duỗi xúc tu ra, ra dấu lung tung trên không trung: "Bởi vì những chữ đó ta chưa được học qua, cha ta chưa dạy cho ta, vì thế ta cũng không biết nên nói với thím thế nào."
Nghe thấy lời này, Tả Khâu Vịnh cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên mỉm cười, lấy chiếc khăn lụa trong tay áo ra vỗ vỗ nhẹ, vẻ mặt hắn ta không chút quan tâm mà nói: "Đứa nhóc chết tiệt nhà ngươi, sao lại cứng nhắc như vậy chứ, một bộ y phục ngươi mặc một trăm tám mươi năm sao?"
"Qua nhiều năm như vậy, trên người thay mấy bộ quần áo không phải là chuyện bình thường sao? Quần áo của ai mà chả giống nhau?"
Nghe thấy lời này, Lý Tuế chợt bừng tỉnh: "Đúng nhỉ, một trăm tám mươi năm sau, y phục của Huyền Tẫn nhất định không phải bộ này. Mẹ ta còn mua cho ta rất nhiều bộ y phục mà."
"Ai dà ! Nghĩ thông rồi là được, mau đi đi, nói chuyện của ngươi cho hắn biết."
Lý Tuế bước vào trong đình trúc, nhìn Huyền Tẫn trước mặt, đến lúc này đây, nó lại trông có chút khẩn trương.
Sau khi suy nghĩ kỹ một lúc, Lý Tuế mở miệng nói: “Ngươi nhất định phải giúp cha ta! Một trăm tám mươi năm sau, Tư Mệnh của Pháp Giáo sẽ giao chiến với cha ta ở Bạch Ngọc Kinh, nếu cha ta thua thì không những Đại Tề hết cứu mà Đại Lương cũng không thể cứu được."
Nói xong câu đầu tiên, Lý Tuế lập tức bắt đầu câu chuyện, nhanh chóng kể cho Huyền Tẫn tất cả những gì mình biết.
Nói xong, Lý Tuế cẩn thận chờ đợi câu trả lời của Huyền Tẫn, mặc dù trước đây Huyền Tẫn luôn bị cha oán giận nhưng cũng được coi là người tốt.
Hơn nữa, hắn ta còn là Tư Thiên Giam, chuyện này hẳn là cũng thuộc quản lý của hắn ta, chỉ là khoảng cách ở đây là một trăm tám mươi năm, Lý Tuế không biết Huyền Tẫn của một trăm tám mươi năm trước là người như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận