Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 762: Mơ thấy

Đợi khi hắn xuyên qua một mảnh rừng cây, Lý Hỏa Vượng rất nhanh liền nhìn thấy nơi phát ra tiếng người, đó là hai cỗ xe ngựa hoảng hốt chạy bừa.
Bọn họ dường như muốn đánh xe ngựa chạy vào rừng, tránh né thứ gì.
Thế nhưng rất hiển nhiên bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều, chưa đi được mấy bước, xe ngựa đã bị dây leo và cành cây chặn lại.
Ngay sau đó, người đuổi theo đã tới, đó là một đám nam nhân quần áo tả tơi thân hình gầy gò.
Nói là thổ phỉ đi, Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy không giống lắm, càng giống dân chạy nạn hơn: “Đợi đã, những người này không phải đều là Tọa Vong Đạo, đang diễn song hoàng cho ta xem đấy chứ?”
- Giải thích, "song hoàng" là một loại hình khúc nghệ, một người biểu diễn phía trước, một người nấp phía sau hát hoặc nói, cùng phối hợp. Hết giải thích.
Lý Hỏa Vượng ẩn thân yên lặng đứng tại chỗ suy nghĩ vấn đề này, cho dù không phải Tọa Vong Đạo, chỉ cần là người, thì đều có khả năng là quân cờ mà Xúc Xắc ăn mất, hắn không thể không đề phòng.
Khi nhìn thấy những thổ phỉ rách nát kia, kéo nữ quyến khóc sướt mướt từ trong xe ngựa ra, thậm chí còn có tiểu nha đầu, hắn rốt cuộc vẫn quyết định động thủ.
Có điều để tránh trúng bẫy của Xúc Xắc, Lý Hỏa Vượng không định tự mình ra tay: “Lý Tuế!”
Lý Tuế ở bên cạnh tháo nón trên đỉnh đầu xuống, lộ ra khuôn mặt chó bị lột da.
Kiếm đồng tiền được nó cầm trong tay, một đầu xúc tu nhanh chóng cắt rách, dùng dịch nhầy màu đen chảy ra từ bên trong ngoáy chữ thảo như rồng bay phượng múa trên giấy nghệ vàng.
“Động tuệ giao triệt, ngũ khí bừng bừng, kim quang nhanh đi, che hộ đàn đình, cấp cấp như luật lệnh!”
Lý Tuế giơ kiếm đồng tiền lên xuyên qua phù lục đã vẽ xong này, thân thể phủ kín xúc tu từ trong áo tơi rộng thùng thình chui ra, giống như nhện có vô số chân đánh tới những người đó.
Khi nhìn thấy dáng vẻ Lý Tuế giờ phút này, bất luận là kẻ cướp hay người bị cướp đều sợ tới mức gào khóc thảm thiết, nhao nhao chạy tứ tán.
Lần đầu tiên động thủ, Lý Tuế rất hiển nhiên rất hưng phấn, vội vàng đuổi theo bọn họ, Lý Hỏa Vượng thì ở phía sau yên lặng nhìn chăm chú bọn họ.
Hắn đang quan sát từng chi tiết của mỗi lần bọn họ, quan sát từng chút biến hóa nhỏ trong biểu cảm hoảng sợ trên mặt bọn họ: “Chắc không phải là Tọa Vong Đạo, nếu là Điều Tử Bính Tử Vạn Tử bình thường, ta hẳn là có thể phát hiện ra manh mối.”
Nửa canh giờ sau, Lý Tuế thỏa thuê trở về: “Cha, bọn họ nói bọn họ không phải người xấu, bảo con đừng giết bọn họ.”
"Hơn nữa bọn họ còn nói, bọn họ cũng là bị Pháp Giáo gì đó ép, Pháp Giáo làm hại bọn họ không có nhà, sau đó bọn họ cũng không tin Vu Nhi Thần gì đó, cho nên mới đi ra cướp tiền mua lương thực."
Lý Hỏa Vượng đưa áo tơi và nón lá trong tay qua: "Bị Pháp Giáo ép? Hiện tại Pháp Giáo động tĩnh lớn như vậy sao? Ngay cả lưu dân cũng có.”
Nhìn thoáng qua Lý Tuế trước mặt, Lý Hỏa Vượng phảng phất mang theo một tia dạy dỗ mà nói: "Loại lời này, ngươi cũng không thể hoàn toàn tin, có lẽ bọn họ là bị Pháp Giáo ép đến chạy trốn không sai, nhưng ngươi nhìn dáng vẻ bọn họ vừa rồi, cũng không chỉ là muốn cướp tiền tài mà thôi.”
Nhân cơ hội này, Lý Hỏa Vượng giải thích cho Lý Tuế một phen cái gì là lòng người hiểm ác, miễn cho nó về sau bị người khác lừa.
Chờ Lý Hỏa Vượng và Lý Tuế một lần nữa trở lại xe ngựa, liền thấy Bạch Linh Miểu yên tĩnh cầm sách ngồi ở nơi đó.
"Muội cũng không hỏi một chút, bên kia đã xảy ra chuyện gì à?" Lý Hỏa Vượng ngồi xuống bên cạnh cô nói.
"Không cần, muội ở đây đều nghe thấy hết." Lời của Bạch Linh Miểu khiến Lý Hỏa Vượng hiểu rõ gật gật đầu, hiện trên phương diện cảm giác của Bạch Linh Miểu còn mạnh hơn vài phần so với mình, đây vẫn là điều hắn không nghĩ tới.
“Đi tiếp thôi, chỉ là chuyện nhỏ, không phải Tọa Vong Đạo, nếu Xúc Xắc thật sự động thủ sẽ không dùng thủ bút nhỏ như vậy.”
Xe ngựa dọc theo con đường chậm rãi đi về phía trước, dần dần sắc trời tối xuống.
Nhóm lên một đống lửa trại, ăn qua loa một ít lương khô mềm, Lý Hỏa Vượng nhân cơ hội thời gian rảnh rỗi hiếm có này, bắt đầu tu luyện công pháp tu chân.
Chờ hắn tu luyện kết thúc, đã sắp bình minh.
Lý Hỏa tựa lên đùi Bạch Linh Miểu chậm rãi nhắm mắt lại, buổi tối yên tĩnh mới có thể miễn cưỡng tu luyện, mà ban ngày trên đường thường thì hắn nằm trên xe ngựa ngủ bù.
Cũng không phải nói trên xe ngựa không thể tu luyện, chỉ là nếu như mình thật sự tu luyện trên xe ngựa, tiên thiên nhất khí không thể khống chế kia đến tột cùng sẽ vặn vẹo xe ngựa và cả Lý Tuế, Miểu Miểu dáng vẻ quỷ quái gì, chính mình cũng nói không chính xác.
Khi xe ngựa bắt đầu nhẹ nhàng xóc nảy, Lý Hỏa Vượng cũng dần dần rơi vào mộng đẹp.
Trong hỗn loạn, Lý Hỏa Vượng phảng phất về tới trường tiểu học của mình, mình đang thi, nhưng hết lần này tới lần khác trong đầu tất cả đều trống rỗng, không nhớ được gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận