Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1377: Đại (1)

“Tấn công! Đứng đó xem kịch à!”
Tùy theo Lý Hỏa Vượng gầm lên, tiếng súng càng lúc càng dày đặc, xung quanh đều có, Lý Hỏa Vượng cảm giác chính mình giống như thân mắc kẹt trong mưa bom bão đạn.
Lúc này, bóng tối trở thành chiếc ô bảo vệ Lý Hỏa Vượng, ngăn cản phần lớn đạn bắn trúng người hắn.
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng lao vào chém giết, một cơn đau nhói đột ngột truyền đến từ lưng khiến hắn loạng choạng ngã xuống đất.
Lý Hỏa Vượng giãy giụa lại đứng lên, nhìn hỗn loạn trước mắt, nhưng bóng tối bảo vệ Lý Hỏa Vượng thì cũng che chở kẻ địch của hắn, Lý Hỏa Vượng căn bản không biết là cái gì tập kích chính mình.
Lý Hỏa Vượng vươn tay cật lực sờ lưng mình, nơi đó dường như lõm xuống, có vẻ như hắn bị vũ khí cùn đập trúng, áo chống đạn ở trong tình huống này căn bản vô dụng.
Vì căn bản không nhìn thấy gì nên Lý Hỏa Vượng mặc kệ, hắn không thấy đối phương, đối phương khẳng định cũng nhìn không thấy hắn.
Hắn lập tức ngồi xổm trên mặt đất, nâng lên song đao chém vào những đôi chân xung quanh, mỗi khi đối phương hét thảm ngã xuống đất, Lý Hỏa Vượng đều sẽ đâm về phía phát ra âm thanh, khiến đối phương ngậm miệng.
Dường như biện pháp như thế nổi lên tác dụng, vết thương từ vũ khí cùn không còn xuất hiện nữa.
Trong bóng tối, chiến đấu hoàn toàn gay cấn, ai cũng không nhìn thấy ai, ai cũng không biết chính mình giết ai.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng liều mạng thì đột nhiên có tiếng vỡ vụn của thủy tinh thanh trong, vài giây sau, hắn cảm giác nét mặt của mình trở nên hoảng hốt.
Không chỉ là hắn, nghe thấy tiếng ngã ở bốn phía thì người khác cũng bị ảnh hưởng, Lý Hỏa Vượng có mũ giáp miễn cưỡng ngăn trở nên chống cự lâu hơn bọn họ.
Khi đưa tay chạm vào ống nghiệm bị vỡ, Lý Hỏa Vượng đã hiểu, đây là thuốc mê mà Thanh Vượng Lai đựng trong ống nghiệm.
Thanh Vượng Lai vì làm nhiều người ngất xỉu, không kịp đợi Lý Hỏa Vượng rời xa đã ném ống nghiệm vào.
"Khốn kiếp!" Lý Hỏa Vượng cố giữ lấy chút ý thức cuối cùng, cởi mũ giáp ra, giơ đao quân dụng đâm vào xương vai của mình.
Cơn đau đớn dữ dội khiến Lý Hỏa Vượng thoáng tỉnh táo lại, nhưng cũng không nhiều, tùy theo thuốc tê càng ngấm sâu, hắn cảm giác được cơn đau cũng đang dần giảm bớt.
Lý Hỏa Vượng lảo đảo lui ra ngoài, sau khi nghe thấy giọng nói của Ngũ Kỳ, lúc này hắn mới hoàn toàn hôn mê, ngã xuống mặt đất.
Không biết qua bao lâu, Lý Hỏa Vượng yếu ớt tỉnh lại, ánh sáng của đèn pin không ngừng lay động trên trần nhà khiến hắn hiểu ra chính mình vẫn còn ở trong nhà xưởng nọ, hoàn cảnh yên tĩnh ở xung quanh đã chứng minh mọi thứ xảy ra tại đây vào trước đó đã kết thúc.
Lý Hỏa Vượng khó khăn vươn tay ấn đầu của mình, cảm giác cái đầu thật sự sắp nứt ra.
"Tới uống nước nào, đừng sợ, đây là di chứng, sẽ biến mất nhanh thôi." Ngũ Kỳ nói rồi đỡ Lý Hỏa Vượng dậy.
"Kết thúc rồi? Chúng ta đã thắng?" Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, xác chết ngổn ngang.
"Chưa, bọn họ chạy thoát rồi, nhưng Triệu Sương Điểm nói chúng ta đã đạt được mục đích, nên rút lui."
"Rút lui?" Lý Hỏa Vượng nhìn về phía những người khác ở đằng xa, trông thấy bọn họ đang rút dầu bên trong động cơ ra tưới lên đồ vật ở nhà xưởng, thoạt nhìn bọn họ định một hơi đốt cháy nơi này.
Bấy giờ trong lòng Lý Hỏa Vượng có rất nhiều nghi vấn, rất muốn dò hỏi Triệu Sương Điểm, nhưng hiện tại không phải là thời điểm tốt để hỏi thăm, dù cho mình có hỏi thì e là cũng sẽ không nói.
Lý Hỏa Vượng đứng thẳng dậy, dưới sự nâng đỡ của Ngũ Kỳ rút lui hướng đường giếng ngầm.
"Nếu đã kết thúc, vậy chúng ta rút lui thôi."
Lý Hỏa Vượng không biết mọi thứ ở nơi này đại biểu cho cái gì, hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để phán đoán, nhà xưởng dưới đất này chắc là cũng giống như Bạch Ngọc Kinh, và những người trước đó là Tư Mệnh của chỗ này.
Nhưng nếu nghĩ như vậy, Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Rõ ràng Vu Nhi Thần rất mạnh, nhưng kết quả một đám Tư Mệnh theo chân nó lại kém đến thế? Hơn một trăm người thậm chí cũng không đánh lại những người này?"
"Hay là ta đã đoán sai? Chỉ dựa vào bọn họ sao có thể xé rách Bạch Ngọc Kinh được kia chứ." Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang suy tư, hắn đã lui đến giếng ngầm càng tối hơn.
Ngũ Kỳ để Lý Hỏa Vượng dựa vào tường rồi xoay người đi giúp những người khác.
Lý Hỏa Vượng dùng sức lắc đầu, trợn mắt nhìn hướng Thanh Vượng Lai đang lục tìm thứ gì đó trong tủ lạnh.
Nhưng chưa đợi hắn trút ra cơn tức giận trong lòng, đường hầm phía bên trái đã truyền đến tiếng động khác lạ, hắn nhìn về phía bên kia, trong bóng tối có thứ gì đó cũng đang trừng mắt nhìn hắn, có người, hơn nữa còn là rất nhiều rất nhiều người.
Bỗng một tia sáng hiện ra, một cái đèn pin đang mở lăn xuống dưới chân Lý Hỏa Vượng, chiếu sáng hắn, hắn cũng gặp đãi ngộ như Trần Hồng Du trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận