Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 166: Nhị Thần (2)

Nghe lời này, Bạch Linh Miểu ngây ra một lúc:
“Lý sư huynh, Nhị Thần không phải vợ của Lý Chí.”
"Cái gì? Không phải? Nhị Thần còn chia ra khác nhau sao?” Lý Hỏa Vượng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
“Ừ, chúng nó nói với muội rằng Nhị Thần và Đại Thần gắn liền với nhau, không thể dùng lung tung Nhị Thần của người khác.”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại Nhị Thần của Lý Chí, trừ trên mặt trang điểm đậm, thêm chút thịt dư đáng sợ ra, Nhị Thần đó giống hệt Lý Chí.
"Chẳng lẽ ... " Liên tưởng đến tối hôm qua giọng nói quen thuộc của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng chợt hiểu điều gì.
“Nếu vứt bỏ những thứ mọc ra trên mặt thì vẻ ngoài Nhị Thần của muội sẽ giống hệt như muội chứ?”
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi, Bạch Linh Miểu do dự một lát sau, cuối cùng gật đầu:
“Đúng rồi, bề ngoài của cô ấy giống hệt muội, Nhị Thần và Đại Thần khác cũng giống nhau.”
“Vậy cô ấy đi ra như thế nào? Tiên gia làm sao biến ra người sống?” Lý Hỏa Vượng hỏi ra vấn đề then chốt.
Lần này Bạch Linh Miểu không có lập tức đáp lại, mà là biểu cảm cực kỳ rối rắm, hai tay không ngừng vặn xoắn vạt áo của mình:
“Lý sư huynh, muội thật sự rất muốn nói cho huynh, cực kỳ muốn nói rõ. Nhưng muội thiệt tình không biết nói sao, là đêm đó xuất mã, Nhị Thần xuất hiện ở trong mộng của muội, rồi ... rồi ...”
Nhìn biểu cảm sốt ruột muốn khóc của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng không tiếp tục ép hỏi, cậu hiểu rằng ở chỗ quỷ quái này có một số việc không cách nào giải thích rõ ràng.
“Muội hãy gọi cô ấy ra, ta có chuyện muốn hỏi.” Trong mắt của Lý Hỏa Vượng tràn đầy vẻ hằn học.
Bạch Linh Miểu dè dặt nhìn Lý Hỏa Vượng, xoay người đi mở cửa ra, một cô gái đầu trùm khăn đỏ, chân đi giày thêu màu đỏ đứng đó.
Lý Hỏa Vượng kiềm nén cơn giận đi tới, cách khăn trùm đầu cùng Nhị Thần nhìn nhau.
Lý Hỏa Vượng cảm giác rõ ràng thứ ở sau chiếc khăn đang nhìn chăm chú chính mình, hiện giờ khả năng cảm ứng ánh nhìn từ người khác của cậu đã biến mạnh hơn nhiều.
Cẩn thận quan sát nếp nhăn trên áo và thân hình của cô ấy, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa xác định, tối ngày hôm qua lên giường với mình chính là cô ấy!
Vẻ mặt Bạch Linh Miểu đầy lo lắng hỏi:
“Lý sư huynh, cô ấy làm gì hả? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"
Lửa giận rực cháy trong lòng, Lý Hỏa Vượng hé môi, nhưng khi nhìn khuôn mặt của Bạch Linh Miểu thì khựng lại.
Lý Hỏa Vượng thật sự rất muốn hỏi Nhị Thần tối hôm qua tại sao làm như vậy, nhưng không thể hỏi trước mặt Bạch Linh Miểu.
Không thể nào nói thẳng đêm qua cậu và thứ quái quỷ không biết có linh hồn hay không này ngủ với nhau chứ?
“Lý sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì? Huynh nói đi chứ, cô ấy làm gì huynh?”
Bạch Linh Miểu ép hỏi ngược lại khiến Lý Hỏa Vượng không muốn hỏi, tay chỉ vào mặt Nhị Thần, trừng mắt cô ấy bằng ánh nhìn đầy uy hiếp.
Lý Hỏa Vượng đẩy mở cánh cửa khác, bước ra ngoài:
"Thôi, chúng ta xuất phát."
Bạch Linh Miểu đầy hoang mang, xoay người hỏi Nhị Thần ở bên cạnh:
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
Nhị Thần chỉ đứng im như cương thi.
Bạch Linh Miểu ngờ nghệch lấy làm lạ:
“Kỳ lạ, chuyện này là sao?”
Hai chiếc xe ngựa bị dắt ra từ hậu viện, mang theo tất cả mọi người rời khỏi Ngô gia thôn sắp thành ổ của ăn mày, xuyên qua rừng trúc hẻo lánh quay về đường cũ.
Hơn hai trăm dặm đường, nói dài thì cũng dài, nói ngắn thì cũng ngắn, chạy không ngừng nghỉ, bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất đến dưới Hoằng Hoa Sơn.
So với trước kia thì trấn nhỏ dưới núi lúc này rõ ràng "Náo nhiệt" hơn chút, ven đường tăng thêm chút ăn mày xin cơm.
Lý Hỏa Vượng mở ra hộp sơn, lại nhìn thoáng qua đôi tròng mắt màu đỏ máu trợn trừng, nhấc chân đi hướng chân núi.
Nhưng Bạch Linh Miểu ngăn cậu lại:
“Lý sư huynh, lần này hãy để muội đi cùng huynh, muội có thể Khiêu Đại Thần rồi, không còn là vướng víu.”
Nhìn Bạch Linh Miểu trước mắt mình, Lý Hỏa Vượng hơi do dự, không biết có nên mang theo cô ấy cùng đi lên hay không.
Năng lực Khiêu Đại Thần của Bạch Linh Miểu đúng là ở một mức độ nào đó trợ giúp được cậu, nhưng cậu không muốn khiến đối phương có nguy hiểm.
Lúc này người khác cũng bắt đầu khuyên bảo:
“Đúng rồi, Lý sư huynh, cho chúng ta đi cùng với.”
“Gặp chuyện gì chúng ta cũng có thể hỗ trợ, Lý sư huynh cũng nói mấy ni cô này không có nguy hiểm gì mà?”
“Đúng rồi, không nói chuyện khác, lỡ ... lỡ như sư huynh lại phát bệnh thì bên cạnh cũng có người chăm sóc.”
Câu nói sau cùng của Cẩu Oa khiến Lý Hỏa Vượng đồng ý:
“Bảo Lộc, đệ gửi xe ngựa ở khách điếm rồi chúng ta lên núi."
Năng lực ức chế ảo giác của Hắc Thái Tuế đang nhanh chóng biến mất, cậu tùy thời sẽ rơi vào ảo giác, không thể thiếu người ở bên cạnh được.
Nghe lời này, trên mặt những người khác lộ ra một chút ý cười, vội vàng đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận