Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1213: Thay đổi (3)

"Muội nên suy nghĩ kỹ một chút, nếu thật sự muốn theo huynh ấy, muội sẽ phải sống vất vả như vậy cả đời."
Nghe thấy lời khuyên của Xuân Tiểu Mãn, Bạch Linh Miểu khẽ cau mày: "Tiểu Mãn tỷ, tỷ đừng nói như vậy nữa, tỷ còn nói như vậy, ta giận đấy.”
"Thực sự không biết muội đã bị hạ bùa mê thuốc lú gì.” Xuân Tiểu Mãn vớt quần áo từ dưới nước lên và nặng nề ném chúng lên trên tảng đá.
Tay Bạch Linh Miểu hơi dừng lại một chút, sau đó vùi đầu vào giặt quần áo, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: "Thích một người thì thích một người thôi. Nếu chỉ vì huynh ấy mắc bệnh mà không thích nữa thì còn coi là thích sao?”
Xuân Tiểu Mãn nghe thấy lời này, không nói gì nữa, tiếp tục vùi đầu giặt quần áo với cô.
Đúng lúc này, một bóng người bước xuống, đó chính là Lạc Quyên Hoa, nàng ta đội trên đầu một chiếc chậu gỗ chứa đầy quần áo bẩn đi về phía bên này, mà Tú Nhi thì cầm trên tay một bó cỏ đuôi chó chạy nhảy theo phía sau: "Bạch cô nương, Hắc cô nương, cũng giặt quần áo sao?”
"La đại tỷ, chào buổi sáng, hôm nay Lữ đại ca không tới giúp nữa sao?” Hai người nhìn thấy nàng ta, tăng nhanh tốc độ trong tay hơn.
"Ai dà, đàn ông thật sự làm gì cũng không được, giặt quần áo cũng giặt rách cả quần áo, thật là phế vật, lúc trước không biết tại sao ta lại gả cho hắn chứ.”
Nói đến đây, La Quyên Hoa đổi chủ đề, nghiêng đầu mỉm cười. "Nhưng, buổi đêm mà không có đàn ông thì lại không được, các cô có biết không? Gã kia nhà ta cũng khá giỏi việc đó."
Thấy La Quyên Hoa lại định nói chuyện khiêu dâm, hai người vội vàng lấy quần áo đã giặt xong nhét vào chậu rồi chạy vào bờ, phía sau vang lên tiếng cười sảng khoái như vịt đực của La Quyên Hoa.
Hai người lấy ván và dây thừng treo quần áo ở hai bên xe ngựa, đợi đến khi xe bắt đầu chạy, quần áo có thể được hong khô nhanh nhất có thể.
Mà lúc này, Lữ Trạng Nguyên cầm điếu thuốc kia của ông, cười haha đi về phía bên này.
Đầu tiên ông liếc nhìn Lý Hỏa Vượng đang bị trói, sau đó lại nhìn về phía Bạch Linh Miểu, lúc tiểu đạo gia không ở đó, đều là vị cô nương này có quyền quyết định.
"Bạch cô nương, ta vừa mới hỏi đường rồi. Trước mặt chúng ta có một thị trấn nhỏ. Hôm nay chúng ta đến đó nghỉ ngơi thì thế nào? Tiện thể bọn ta cũng có thể dựng sân khấu để hát, kiếm chút tiền."
Bạch Linh Miểu vén mấy sợi tóc trắng lòa xòa trước mắt ra sau tai, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, vậy cứ làm theo lời Lữ ban chủ đi."
“Được thôi, vậy ta chuẩn bị đây.” Lữ ban chủ đi về xe ngựa của mình, đá vào mông Lữ Tú Tài một cái.
Đợi đến khi La Quyên Hoa giặt quần áo xong và quay lại, hai nhóm người bọn họ lại lên đường.
Sau khi băng qua vùng hoang dã, đi trên con đường cạnh cánh đồng, ngửi thấy mùi thơm của hoa lúa, sắc mặt ai cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Có ruộng, trong ruộng còn có người đang làm việc, xem xét từ dấu vết trên mặt đất, thị trấn nhỏ mà Lữ Trạng Nguyên nói tới có lẽ không lâu nữa sẽ tới.
“Quả nhiên sống gần con người thoải mái hơn.” Cẩu Oa dùng sức vươn người, sau đó đưa bàn tay có móng dính đầy đất đen, thò vào trong áo mình mà gãi gãi.
Đột nhiên hai mắt hắn ta sáng lên, tựa hồ nhìn thấy cái gì đó, hưng phấn chạy về phía bên đường. Chẳng bao lâu sau, một phong bao màu đỏ được cắt từ giấy đỏ xuất hiện trước mặt hắn ta.
Nhìn thấy một góc bạc lộ ra bên trong, Cẩu Oa lập tức hám tiền và muốn nhặt nó lên.
"Đừng nhặt! Đừng nhặt!" Bạch Linh Miểu hoảng hốt chạy tới, vội vàng đẩy Cẩu Oa ra.
"Gia gia ta nói rồi, không được nhặt phong bao lì xì ở ven đường, sẽ xảy ra chuyện không hay!" Nhìn phong bì đỏ trên mặt đất, trong đôi mắt màu hồng kia của Bạch Linh Miểu lộ ra một tia sợ hãi.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều vây xung quanh, nhìn chiếc phong bì màu đỏ trên mặt đất và chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lữ Trạng Nguyên hút mấy hơi thuốc rồi nói: "Bạch cô nương nói đúng đấy. Ta đi nam đi bắc, nghe được câu nói này, nếu trong nhà có người mắc bệnh trúng tà thì ném hồng bao ra bên đường."
“Nếu có người nhặt lên, thì sẽ nhặt lên luôn cả bệnh tật và tà khí, đây gọi là thí mạng."
Bạch Linh Miểu cau mày lắc đầu. “Gia gia ta không nói như vậy, hình như là phối âm hôn gì đó, dù sao hồng bao trên đường thì chắc chắn không được nhặt."
"Thật sự không nhặt sao? Một túi bạc lớn đấy, hay là chúng ta tìm người nhặt? Sau đó chia 50 50?" Cẩu Oa nhìn thấy tiền liền không thể rời được.
Tuy nhiên, ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng thì có một bóng người đi ngang qua và nhặt phong bì màu đỏ lên.
"Cám ơn, không cần khách khí như vậy, còn đặc biệt mua cái này cho ta, có điều trông thật sự rất ngon." Nói xong, hắn nhét phong bao màu đỏ vào miệng và nhai.
Đợi đến lúc những người khác lao tới ngăn cản thì đã quá muộn, những thiếp bạc trong phong bao đỏ, còn có một số sợi tóc đen dài và một số móng tay đều bị hắn ăn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận