Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 733: Rồng (2)

Ngay khi hoàng đế Đại Lương đang quỳ gối trên bồ đoàn, tế bái với từng hàng bài vị chỉnh tề bên trong hoàng miếu kia, lại bị một vị lão thái giám kéo lên.
“Hửm? Sao vậy? Hôm nay không ở đây sao?” Lý Hỏa Vượng nghe được sự kinh ngạc trong lời nói của hoàng đế Đại Lương. Có vẻ như hắn ta cũng bất ngờ về điều này.
Chờ lão thái giám kia ở bên tai hắn ta nói cái gì đó, hoàng đế có chút bất đắc dĩ đứng lên, tiếp theo mang theo đoàn người, đi ra phía sau bài vị.
Vải lụa màu vàng sáng treo trên tường bị kéo ra, một cánh cửa đá màu đen uy nghiêm xuất hiện trước mặt bọn họ, trên cửa đá màu đen khắc hình cự long chín đầu giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn trông rất sống động.
Sau khi đám thái giám chậm rãi kéo cửa đá thật lớn kia ra, một cỗ hàn khí làm cho gáy người ta phát lạnh, đập vào mặt.
Các cung nữ đều dừng lại, chỉ có nam nhân động chân đi vào, thậm chí Liên Tri Bắc cũng bị ngăn lại.
Nhìn thấy quy củ này, Lý Hỏa Vượng không khỏi đặt câu hỏi trong lòng: "Đây là từ đường của hoàng thất Đại Lương hay sao?"
Trong nghi vấn của hắn, bọn họ đi vào, bên trong rất lớn rất trống trải, thậm chí ngay cả tiếng bước chân lớn cũng có tiếng vọng.
Tổng thể của toàn bộ nơi này nghiêng về hình phễu, bốn phía cao trung tâm thấp, trang hoàng tỏ rõ sự xa hoa lãng phí của hoàng gia.
Khắp nơi đều là một mảnh kim quang lấp lánh, thậm chí ngay cả quan quách cực lớn như một căn phòng ở chỗ thấp nhất đều làm bằng vàng, chín con rồng vàng hình thái khác nhau trên người quấn lấy xiềng xích, hướng về bốn phương tám hướng kéo cỗ quan tài bằng vàng này.
Vừa tiến vào, Lý Hỏa Vượng lập tức bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho chấn động.
“Cửu long kéo quan?” Lý Hỏa Vượng xem xét tỉ mỉ lại cảm thấy không giống, đây cũng không phải chín con rồng đang kéo quan tài, mà càng giống như là muốn chín con rồng này phân thây quan tài vậy.
“Woa! Nơi này thật là lớn!” Hoàng đế Đại Lương ngạc nhiên nhìn bốn phía.
Có điều sau khi hoàng đế nhìn xung quanh một hồi, dưới sự chỉ dẫn của một vị lão thái giám, đặt bảy loại cống phẩm trên mặt đất, ba bái chín lạy với quan tài ở giữa.
Lý Hỏa Vượng vốn cho là mình cũng phải bái, nhưng kết quả hắn phát hiện ngay cả thái giám bốn phía đều không nhúc nhích, xem ra ở chỗ này mấy người bọn họ không xứng bái.
“Vậy hoàng đế Đại Lương đã chết được chôn ở đây? Ta còn tưởng rằng phải chôn ở trong lăng mộ chứ.” Ảo giác Tọa Vong Đạo bên cạnh nói chuyện.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang cẩn thận quan sát hoa văn cực kỳ hoa lệ trên quan tài khổng lồ kia, hắn bỗng nhiên phát hiện có chút gì không đúng.
Cùng với hoàng đế Đại Lương không ngừng quỳ lạy, quan tài bằng vàng khổng lồ từ từ mở ra.
“Phụ hoàng?” Hoàng đế Đại Lương sửng sốt một chút, bởi vì quan tài nằm ở vị trí thấp nhất chính giữa, hắn ta đứng ở vòng ngoài lúc này lập tức nhìn thấy thứ bên trong. “Phụ hoàng!”
Hoàng đế Đại Lương kích động vọt tới, nhưng lại bị mấy vị lão thái giám liều chết ngăn cản: “Các ngươi làm gì! Phụ hoàng ta còn đang nhúc nhích kìa! Ông ấy còn sống! Các ngươi tại sao lại nhốt ông ấy lại!”
“Bệ hạ, đây là long mạch a! Gốc rễ của Đại Lương chúng ta, tuyệt đối không thể khinh nhờn a!”
Hoàng đế Đại Lương nhìn thấy, Lý Hỏa Vượng cũng nhìn thấy, hoàng đế Đại Lương lúc trước quyết một trận tử chiến với Tọa Vong Đạo bị xiềng xích có khắc hoa văn rồng gắt gao trói chặt.
Tuy rằng trên người ông ta mặc một chiếc hoàng bào rộng lớn thêu đầy hoa văn rồng, nhưng vẫn không cách nào che giấu được thay đổi kỳ lạ trên người ông ta, vảy rồng tỏa ra màu vàng sậm kia, râu rồng vặn vẹo như xúc tu kia.
Càng khiến Lý Hỏa Vượng trong lòng phát rét chính là, ông ta cũng không phải một người, hoàng đế Đại Lương này là chồng lên người một người khác, mà người bên dưới đồng dạng cũng chồng lên người người khác, một người nối tiếp một người, tầng tầng chồng lên nhau phảng phất vô cùng vô tận.
Bên trong quan tài thoạt nhìn cực sâu cực đen, các đời hoàng đế Đại Lương bị xiềng xích gắt gao ghim ở giữa không trung, chỉnh tề chồng thành thi thể dựng đứng.
Lý Hỏa Vượng còn phát hiện, thi thể này cũng không phải đứng yên bất động, theo tiếng rít ở chỗ sâu trong quan tài bắt đầu uốn éo, giống như muốn thoát khỏi xiềng xích trói buộc. Hành động của bọn họ giống như một……con rồng bị trói buộc?
Lý Hỏa Vượng đứng bên ngoài nhìn vào một màn quái dị trong quan tài, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, bản thân dường như thấy được một số thứ không nên nhìn. "Hoàng gia Đại Lương này sẽ không phải để bảo vệ bí mật mà giết chết ta để diệt khẩu chứ?" Lý Hỏa Vượng trải qua đủ loại đau khổ, không khỏi bắt đầu nghĩ về phương hướng xấu nhất. Trong lòng hắn bắt đầu đề cao cảnh giác, trong đầu không ngừng suy ngẫm, đặt đường lui cho bất cứ chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo.
Đặt hậu phương cho bất cứ điều gì có thể xảy ra tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận