Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 144: Ngô gia

“Hỏng quy củ?” Thôn trưởng trợn mắt đến lớn nhất, tràn đầy tự tin nói: "Phạt tiền! Phá một lần phạt một lượng, làm hỏng nữa thì phạt nữa, phạt đến khi nào không dám mới thôi! Đừng nói chúng ta khi dễ các ngươi là người nơi khác, bản tộc nhân cũng giống như vậy."
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên có loại ảo giác, có phải là chính mình đã nghĩ sai rồi không?
Cảm giác được có người kéo vạt áo, Lý Hỏa Vượng gật đầu với ông già để râu dê ở trước mặt:
“Yên tâm đi, lão trượng, chúng ta đều là người hiểu chuyện biết lý lẽ.”
“Ừ, vậy là tốt rồi, nếu không phải nhìn thấy các ngươi còn mang theo hai đứa nhỏ thì ta đã không tốn nước miếng, già rồi, không nỡ nhìn con nít chịu khổ.”
Thôn trưởng nói xong đi vào đại viện, hai chiếc xe ngựa đậu trong sân, đám người Lý sư huynh ôm chăn đi vào sương phòng phía tây hơi có mùi mốc.
Chờ quét dọn, sửa sang lại xong hết thì mặt trời đã ngả về tây.
Dọn dẹp mọi thứ ổn thỏa rồi, thôn trưởng lại đi vào, cười tươi nói:
“Này cậu thanh niên, muốn ăn cơm chiều ở đây không? Nếu ăn thì ta kêu mẹ xấp nhỏ nấu nhiều chút.”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói:
“Vậy làm phiền lão trượng ".
Nhìn thấy lão nhân chắp tay sau lưng rời đi, Lý Hỏa Vượng nháy mắt với Tiểu Mãn:
“Muội hãy đi nhà bếp giúp đỡ chủ nhà đi.”
“Ừ.” Tiểu Mãn gật đầu, đi ra ngoài.
Người trong nhà thôn trưởng khá nhiều, có sáu con trai, hai con gái, cộng thêm cháu chắt, khi ăn cơm tụ hợp mấy chục người cực kỳ náo nhiệt.
Đây cũng là nguyên nhân thôn trưởng dám thu nhận đám người Lý Hỏa Vượng, ở trong thôn miễn là có đông con thì chẳng người nào dám chọc vào.
Đừng nhìn thôn trưởng ở trong nhà tam tiến môn nhưng ăn cơm là loại cơm hấp hai lần dễ đói, thức ăn thì toàn là rau xanh nhà tự trồng, trông rất keo kiệt.
- Giải thích, Tam tiến môn là từ cửa lớn đến sân giữa ngắm cảnh rồi tới sảnh lớn vào mỗi tòa nhà.
Còn "Cơm hấp hai lần" là nấu chín cơm xong đậy kín và thêm lửa mạnh, cơm sẽ nở ra trông nhiều hơn, nhưng ăn vào dễ đói bụng, chỉ có thể đánh lừa thị giác. Hết giải thích.
Chờ khi Lý Hỏa Vượng đi ra thì bọn họ đã bắt đầu ăn, không có chút gì chủ nhân đợi khách, vài đĩa thức ăn đã thấy đáy.
“Cơm ở đằng kia, tự múc đi, nông dân ăn cơm không có nhiều quy củ.”
Lý Hỏa Vượng không quan tâm lắc đầu nói:
“Không có gì, không ngại.”
Lý Hỏa Vượng mang người đi hướng lồng hấp ở góc tường, đếm nhẩm trong bụng.
Trùng hợp cậu mới đếm nhẩm tới số mười thì sau lưng vang lên tiếng chén vỡ.
Khi Lý Hỏa Vượng xoay người lại liền trông thấy mấy chục người, bao gồm thôn trưởng đều nằm sấp dưới đất, ngủ mê man.
“Ha ha, mông hãn dược của người bán hàng rong có hiệu quả ghê, đúng là tiền nào của nấy.”
- Giải thích, "Mông hãn dược" là thuốc mê. Hết giải thích.
Mặc kệ những người này có phải là bị tai họa tên Tịch Nguyệt Thập Bát khống chế, cố ý gài bẫy mình hay không, Lý Hỏa Vượng không muốn tìm hiểu rõ, tóm lại xuống tay trước là hơn, sẽ không sai được.
Lý Hỏa Vượng vung tay lên, người khác nhanh chóng lao đi sương phòng phía đông nơi ở của chủ nhà, bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Lý Hỏa Vượng dặn những người khác:
“Tìm có chữ viết trước, sau đó tìm thứ gì không tầm thường, càng kỳ lạ càng phải chú ý, thí dụ như bài vị thờ thần phật, ta chờ xem bọn họ rốt cuộc làm cái trò gì!”
Tìm từ đông sang tây, đám người Lý Hỏa Vượng lục tung cả sân của tam tiến môn, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, không có gì lạ thường.
“Sao mà không có được?” Lý Hỏa Vượng đứng trong sảnh lớn, cau mày suy nghĩ mấy vấn đề này.
Bận rộn cả ngày, trừ rừng cây bên ngoài Ngô gia thôn hơi khác lạ ra thì không phát hiện cái gì.
"Chẳng lẽ Tịch Nguyệt Thập Bát mới ở trong rừng? Không đúng, ta vừa xem qua, thôn này bị rừng trúc bao bọc, nếu Tịch Nguyệt Thập Bát muốn trốn thì chắc chắn là nơi này.”
Cẩu Oa hai tay nâng một ít bạc vụn hỏi:
“Lục được ít bạc của bọn họ, thế này có tính vào không?”
Lý Hỏa Vượng bắn ánh mắt nhìn qua, Cẩu Oa bất đắc dĩ thở dài một hơi, ủ rũ nâng bạc trả về.
Nhìn bên ngoài sắc trời mờ tối, Lý Hỏa Vượng lại ra lệnh:
“Đi lấy hỏa liêm ra, đốt lửa lên.”
- Giải thích, hỏa liêm là dao đánh lửa, hình dạng như túi xách nhỏ hình quạt. Hết giải thích.
Bạch Linh Miểu nghi hoặc hỏi:
“Lý sư huynh, chẳng phải không cho đốt lửa sao?”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng híp mắt, tay phải sờ một loạt dụng cụ tra tấn mang bên hông.
“Ta muốn nhìn xem sau khi đốt lửa thì chuyện gì xảy ra.”
Nếu nói trong thôn này điểm đáng ngờ nhất, đó là quy củ mà thôn trưởng râu dê đã nói.
Xoẹt!
Ngọn nến, đèn lồng lúc trước bị lục tìm ra nhanh chóng bị đốt lên, nguyên đại viện của Ngô gia bị đèn đuốc chiếu sáng trưng.
Lý Hỏa Vượng ngồi trong đại sảnh nằm đầy người, yên lặng chờ đợi, sắc trời cũng càng lúc càng đen.
Hôm nay không có trăng sáng, trời tối giống như bị tấm vải bố màu đen to lớn bao lại.
Nhưng chỉ có thế, trời tối thật nhưng không có chuyện gì phát sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận