Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 415: Âm dương (2)

Rất nhanh, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy trong phòng có một người đàn ông gầy gò ngồi nửa mông bên giường, ngửa đầu kéo áo ra, giống như con dơi cởi áo, trần trụi khoe ra trước mặt người phụ nữ.
Biểu cảm của người đàn ông thoạt trông rất là thấp thỏm, giống như đang chờ đợi thẩm phán cuối cùng:
"Nương ... Nương tử, thế nào rồi? Có biến nhỏ không?”
Người phụ nữ cẩn thận nhìn, giọng nói do dự:
"Đương gia, ta cảm thấy ... Hẳn là không nhỏ.”
Ai biết nghe lời này, người đàn ông kia như chảo dầu sôi kích động nói:
“Gạt người! Rõ ràng của quý nhỏ hơn hôm qua nhiều! Ta đã đo rồi! Tiêu đời, dùng dây thừng trói cũng vô dụng, ta sắp thành thái giám! Ta sẽ bị rút dương chết luôn!”
Nghe lời trượng phu của mình nói, người phụ nữ luống cuống:
“Vậy ... vậy làm sao bây giờ? Dùng dây thừng trói cũng vô dụng sao?”
Người đàn ông tuyệt vọng nghe lời này thoáng chốc như hổ đói vồ mồi đè thê tử của mình ngã xuống đất, biểu cảm từ tuyệt vọng biến thành đau buồn giận dữ.
“Chết tiệt! Không được! Lão tử còn chưa có nhi tử! Ngươi nhất định phải lập tức sinh một nhi tử ra!”
Khi hiểu rõ bọn họ đang làm cái gì, lại liên tưởng cậu bé bị trói vào cây cột, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng kỳ lạ đứng thẳng người:
“Thì ra tất cả người Thất Huyện đều đang sợ ... rút dương? Thảo nào lúc trước bọn họ dùng xiềng xích cứng rắn kéo ra, nhưng điều này không thể nào.”
Lý Hỏa Vượng bỗng cảm giác thân thể lạnh lẽo:
“Chờ đã, đây ... rốt cuộc là thật hay giả?”
"A! Đương gia! Ngươi làm đau ta, chỗ này bị khóa rồi!” Tiếng la đau của người phụ nữ khiến Lý Hỏa Vượng lại nhìn vào trong phòng.
Hai thân thể trắng toát quấn lấy nhau không có gì đẹp, Lý Hỏa Vượng chú ý xiềng xích bên mép ngực của nàng.
So với cậu bé bị dùng xích bạc thì hộ gia đình này chỉ dùng sắt.
Xiềng xích sắc bén quấn chặt ngực của người phụ nữ, kéo ngực đối phương, làn da tiếp xúc với kim loại đã bị mài chảy máu, xích bị máu ăn mòn cũng gỉ sét, nói nó là khổ hình cũng không đủ.
Lý Hỏa Vượng thấy cảnh này, rốt cuộc biết mùi máu và gỉ sắt từ người phụ nữ lúc trước gặp là đến từ đâu, vì tránh cho khí quan bị rút vào nên bọn họ dùng khóa giữ lại.
"Đương gia, ngươi đừng hoảng, ngươi xem ta đã dùng xích khóa lại, sẽ không rút vào trong, hay ngươi cũng giống như ta dùng khóa trói lại đi.”
“Nam kéo ra, nữ cũng kéo ra, chẳng những rút dương mà còn rút âm? Bọn họ rốt cuộc gặp cái gì mới sẽ biến thành như vậy?" Lòng Lý Hỏa Vượng nặng trĩu, dù cậu thấy rộng biết nhiều cũng chưa gặp biến hóa kỳ dị này bao giờ.
Tuy đã biết người của Thất Huyện sợ hãi cái gì, nhưng mà Lý Hỏa Vượng vẫn giống như ruồi không đầu, không biết rốt cuộc là cái gì dẫn tới rút dương và rút âm.
Lý Hỏa Vượng có thể giải quyết chuyện khác, nhưng rút dương và rút âm chẳng có đạo lý gì, cậu không tìm được mục tiêu nào.
Lý Hỏa Vượng đứng trên nóc một tòa nhà, nhìn quanh Thất Huyện tiêu điều, chân đạp mái ngói lao hướng khách điếm.
“Không thể chậm trễ nữa, trời mới biết rút dương, rút âm là do đâu, nhất định phải cố gắng nhanh chóng tìm ra nguyên nhân!"
Hiện giờ toàn bộ Thất Huyện ở trong mắt Lý Hỏa Vượng đều là cạm bẫy, dù cậu phải dùng một số thủ đoạn không chính thống vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.
Rõ ràng đám người của Thất Huyện biết cái gì, nhưng bọn họ cố tình không nói cho cậu, nếu nhẹ nhàng không được thì đành mạnh bạo với họ.
Lý Hỏa Vượng vừa đi vào khách điếm, liền trông thấy Lữ Gia Ban nương đại sảnh lạnh lẽo hát Phấn Hí.
Tuy không có nhiều người nhưng mà ít nhất còn có người xem.
Cẩu Oa gác chéo chân ôm người phụ nữ mặt tròn xem Phấn Hí, thấy Lý Hỏa Vượng đi vào thì phất tay kêu gọi:
“Lý sư huynh, mau lên, Lữ Gia Ban diễn kịch trở nên thú vị hơn nhiều.”
Lý Hỏa Vượng liếc mắt một cái, đi hướng phòng trọ của mình, trong âm thanh chất chứa lạnh lẽo:
“Cẩu Oa, kêu tiểu nhị đến phòng ta một chuyến."
“A, biết rồi!”
Không lâu sau, tiểu nhị nhẹ gõ cửa phòng trọ của Lý Hỏa Vượng, chờ khi tiểu nhị đi vào liền thấy khách nhân đeo mặt nạ đồng tiền ngồi trên ghế chủ trước bàn tròn đang uống trà.
Tiểu nhị khom lưng đi tới cạnh bàn tròn, cẩn thận hỏi:
"Khách quan? Nghe nói ngài tìm ta?"
“Ngồi.” Lý Hỏa Vượng một tay bưng ấm trà lên rót một ly đặt trước mặt đối phương.
“Ôi chao, ngài khách khí, tiểu đứng là được, khách quan, ngài kêu tiểu đến là có chuyện gì muốn sai bảo à? Bổn khách điếm có chỗ nào chăm sóc không chu đáo à?”
Đã tiếp xúc lâu như vậy, hiện tại tiểu nhị không còn hoảng sợ với những người khách lạ này.
Cạch!
Một nén vàng đặt ở trước mặt tiểu nhị, Lý Hỏa Vượng nói: "Có một số việc muốn hỏi ngươi, chỉ cần ngươi trả lời được thì vàng này là của ngươi.”
Chưa đợi tiểu nhị suy nghĩ rõ ràng đây là chuyện gì, Lý Hỏa Vượng trực tiếp hỏi thẳng:
“Tại sao người trong huyện sợ rút dương như vậy? Là cái gì dẫn tới rút dương và rút âm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận