Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 404: Sư phụ (1)

“Mặt trời lặn núi Tây, trời tối rồi, từng nhà đóng cửa, chim khách con quạ bay về cây lớn, chim sẻ cây con ba ba chạy đến mái hiên, đường lớn ngắn ngân hà sáng, phòng nhỏ đứt khó đi đường, đến mười nhà có chín nhà khóa, còn lại một nhà không khóa cửa ...”
Thần điều hát lên, cũng thỉnh Bi gia xuống, nhang cháy lửa đỏ cắm vào cổ họng Lữ Tú Tài, nhưng xem bộ dạng của cậu ta không có cảm thụ gì.
"Lý sư huynh, Tiên gia nói Lữ Tú Tài rất khỏe mạnh.”
Lý Hỏa Vượng hừ lạnh một tiếng, Tiên gia cũng chỉ có bấy nhiêu, hành người của mình thì giỏi lắm, khi thật sự gặp phải vấn đề khó khăn thì vô dụng.
Lữ Trạng Nguyên đau buồn giận dữ run rẩy xoay người lại, một bàn tay tát vào mặt Lữ Tú Tài:
“Đáng đời nó! Việc này không thể trách ngài, đáng đời nó! Lớn đầu rồi mà đi ăn cắp vặt, đây là báo ứng của hắn!”
Lữ Tú Tài mắng chửi càng lớn tiếng.
Tuy rằng buổi tối xảy ra chút chuyện, nhưng vẫn phải lên đường.
Ban ngày thì Lữ Tú Tài vẫn bị trói, nhưng không bị treo trên cây mà là trói trên xe bò.
Tuy khuôn mặt của tất cả người Lữ Gia Ban u tối, nhưng Lý Hỏa Vượng kinh nghiệm đầy mình cảm thấy dù Lữ Tú Tài chết cũng không phải việc lớn gì.
Lý Hỏa Vượng đã có quá nhiều phiền phức, cậu không rảnh rỗi lo lắng thay cho người khác.
Từng ngày tiến lên, đoàn người cũng dần thích ứng thay đổi mới của Lữ Tú Tài.
Cuối cùng Lữ Tú Tài được cởi trói, bởi vì cậu ta không phải Lý Hỏa Vượng. Chỉ cần một người đủ nhỏ yếu, như vậy lòng ôm hận ý cũng thật buồn cười.
Thay đổi tính cách không khiến Lữ Tú Tài mạnh thêm, đối mặt tẩu thuốc của Lữ Trạng Nguyên và nắm đấm của đại ca, cuối cùng cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo chạy đi.
Lữ bầu gánh phát hiện con út của mình tuy rằng tính khí táo bạo rất nhiều, nhưng về chuyện khác thì không thay đổi nhiều.
Thí dụ như Lữ Tú Tài vẫn sẽ cùng Cẩu Oa nói mấy trò cười tục tĩu, vẫn chơi với cháu gái Tú Nhi, chẳng qua to giọng hơn nhiều.
Đúng thế, Lữ Tú Tài còn ôm hận bị phụ thân ruột treo lên đánh, luôn giữ biểu cảm âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm lưng Lữ Trạng Nguyên.
Lữ Tú Tài chỉ biết trừng Lữ Trạng Nguyên, với Lý Hỏa Vượng cũng từng đánh mình thì cậu ta không dám nhìn một cái.
Lữ Tú Tài cúi người nhặt củi, lẩm bẩm:
“Ông già đó, chờ đấy, sẽ có lúc ông không nhúc nhích được!”
Cẩu Oa lại gần, dùng cánh tay đụng Lữ Tú Tài:
“Này, ngươi ngon thật chứ, dám trộm kiếm của Lý sư huynh.”
Lữ Tú Tài khinh miệt liếc Cẩu Oa:
“Nực cười, cầm một thanh kiếm chứ có gì đâu, sao? Ngươi không dám?"
"Không dám không dám, kiếm kia mùi máu nồng như vậy, đến gần một chút là ta sẽ toàn thân khó chịu."
Nghe thấy lời này của đối phương, Lữ Tú Tài trên mặt trở nên càng thêm đắc ý: “Ta mà sợ nó chắc? Nói cho ngươi biết, lúc trước ta thấy nó có mùi máu nồng mới rút ra, chỉ cần ta muốn thì ta còn dám làm!”
"Ha ha, lợi hại lợi hại."
Hai người vừa trò chuyện vừa ôm củi lửa thả xuống gần nồi sắt, xoay người đi múc nước.
"Tú Tài, ngươi lại đây một chút.” Lý Hỏa Vượng và Lữ Trạng Nguyên cùng ngồi trên một cọc gỗ, nhìn hướng thiếu niên gầy guộc ở phương xa.
Trong biểu cảm vui sướng khi người gặp họa của Cẩu Oa, Lữ Tú Tài gục đầu xuống, xoay người đi qua.
Lữ Tú Tài ngẩng đầu nhìn thoáng qua thanh niên một mắt ở trước mặt, trong lòng hoảng hốt, lại cúi đầu nhìn giày cỏ trên chân mình.
“Đừng cúi đầu, ngước lên nhìn ta này.”
Nghe đối phương yêu cầu, cuối cùng Lữ Tú Tài vẫn ngẩng đầu lên.
"Gần đây cảm giác thế nào? Tính cách vẫn như vậy sao?" Lý Hỏa Vượng ngữ khí bình hòa hỏi.
Lữ Tú Tài lắc đầu. "Tốt hơn nhiều, đã trở nên giống lúc chưa cầm kiếm.”
Ngay lúc này, Cẩu Oa cười nham nhở đến gần Lý Hỏa Vượng, thuật lại không sót một chữ nào cuộc đối thoại vừa nãy của hai người cho cậu nghe.
Nghe nhi tử của mình vậy mà nói ra lời đó, Lữ Trạng Nguyên mệt tâm thở dài, tẩu thuốc bị đốt cháy giơ lên lại buông xuống.
“Tổ cha nó! Ngươi ...!”
Lữ Tú Tài đang định chửi Cẩu Oa thì bị một bàn tay tát vào mặt.
Đó là Lý Hỏa Vượng đánh, khi thấy Lữ Tú Tài dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm chính mình, cậu nghiêng người nói với Lữ Trạng Nguyên:
“Lữ bầu gánh, bao nhiêu ngày rồi mà bộ dạng không thay đổi chút nào, xem ra về sau hẳn là cả đời đều như vậy."
"Đạo Gia, thật sự không có một chút biện pháp sao?" Lữ Trạng Nguyên không cam lòng hỏi.
Tuy Lữ Trạng Nguyên luôn ghét bỏ con út của mình ngu dốt gan nhỏ, nhưng so với đứa ở trước mặt thì đứa con lúc trước tốt hơn biết bao nhiêu lần.
“Nếu ngươi sợ tính cách hung hăng này của Lữ Tú Tài về sau sẽ gây ra rắc rối lớn thì ngươi có thể chặt đứt tai họa trong tương lai ngay vào lúc này.”
Lời này thốt ra, chẳng những làm Lữ Tú Tài hết hồn, cũng khiến Lữ Trạng Nguyên giật nảy mình, hai người trong mắt đồng thời lộ ra một chút hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận