Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 240: Bành Chất (2)

Lý Hỏa Vượng nhìn mọi thứ ở xa, biểu cảm hết sức khó coi cắm đầu xông lên trước.
Nhưng còn chưa đi mấy bước, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm giác sa mạc mờ tối biến mất bắt đầu rung lắc mạnh và sụp xuống.
“Nguy rồi, cố tình vào lúc này!”
Chờ Lý Hỏa Vượng tỉnh táo lại thì phát hiện chính mình lại bị nhốt trên giường trong phòng bệnh.
Sau đó cậu thấy Dương Na, mẹ của mình, hai người cẩn thận đặt một chiếc bàn chân ngắn lên giường bệnh của mình.
“Bành Chất ...” Âm thanh như có như không vang bên cạnh Lý Hỏa Vượng, hai tay bị vải trói chặt của cậu nắm chặt.
Lý Hỏa Vượng khép mắt lại, hít sâu một hơi bỗng nhiên mở to mắt, nhưng cậu không quay về.
"Hỏa Vượng, sinh nhật vui vẻ! Còn nhớ không? Ba ngày sau là sinh nhật của mình đấy.”
Dương Na mặc áo len màu trắng bó sát người giơ vương miện giấy nhẹ nhàng đặt lên đầu Lý Hỏa Vượng, hiển nhiên cô không chú ý biểu cảm của cậu thay đổi.
“Bành Chất mau tỉnh ...” Âm thanh bên tai lớn hơn chút.
Tôn Hiểu Cầm bưng bánh ngọt đặt trên bàn, bắt đầu cắm nến.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng cảm giác âm thanh bên tai rõ hơn:
“Bành Chất, mau tỉnh lại, bọn họ sắp đuổi theo đến nơi rồi!”
Đèn trong phòng bệnh bị tắt, hai người mỉm cười đứng một trái một phải, chắp hai tay vào nhau tiến lại gần.
“Bành Chất, ta đều nói thật! Đừng suy xét ký ức và thân thể của Lý Hỏa Vượng trong đầu ngươi! Mặc kệ thứ kia Mê Võng cỡ nào đều là của Lý Hỏa Vượng chứ không phải của ngươi! Ngươi chỉ là mượn dùng thân thể của hắn mà thôi, vượt qua thiên tính của ngươi, quên họ đi!”
"Ta không phải Lý Hỏa Vượng? Mẹ của ta và Dương Na quan tâm Lý Hỏa Vượng thật ra là người khác?"
Môi Lý Hỏa Vượng run run nhìn hai người ở trước mặt.
“Chúc sinh nhật vui vẻ! Chúc sinh nhật vui vẻ!" Hai người nhẹ giọng hát bài chúc mừng sinh nhật.
Nhìn cảnh tượng vô cùng ấm áp ở trước mắt, môi Lý Hỏa Vượng nhẹ run, cắn chặt đến nỗi nướu chảy máu rồi nuốt ngược vào bụng.
Lý Hỏa Vượng muốn há mồm thở dốc, muốn thông qua phương thức vật lý này đẩy áp lực trong lòng ra ngoài, nhưng cậu không dám, bởi vì sợ khiến hai người ở trước mặt bị sợ hãi.
Tiếng ca kết thúc, Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng người tới trước thổi tắt ngọn nến.
Hành động này của Lý Hỏa Vượng rõ ràng khiến hai người nhất thời kinh ngạc mở miệng: “Hỏa Vượng! Tỉnh táo từ bao giờ vậy?”
Lý Hỏa Vượng nhìn bọn họ, cười và nhẹ giọng nói:
“Nguyện vọng của ta là có một miếng vải nhét miệng mình, được không? Bởi vì lát nữa có lẽ ta sẽ hơi ồn ào.”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời thì vang tiếng nổ điếc tai, cậu nổ đom đóm mắt, hoàn cảnh bốn phía nhanh chóng biến đổi.
“Mau tỉnh lại!”
Lý Hỏa Vượng trở lại sa mạc lạnh lẽo, nguyên khuôn mặt cà dưới đất chảy máu ròng ròng.
Chỉ thấy ba chiếc xe ngựa bị vây quanh, mọi người rúc vào trong vòng tròn, giơ vũ khí đánh trả bên ngoài, ít người đấu với nhiều người, bọn họ kiên trì rất vất vả.
Rất hiển nhiên, trong thời gian Lý Hỏa Vượng rời đi bọn họ đã bị đuổi theo kịp!
Tình huống nguy cơ khiến Lý Hỏa Vượng vội vàng muốn xông lên hỗ trợ.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không động, bởi vì thấy người đứng song song bên phải mình là hòa thượng.
Lý Hỏa Vượng lại liếc qua người đứng trước mặt nâng mình.
Lý Hỏa Vượng dồn sức vào đôi tay đẩy người kia ra, vì đó cũng là hòa thượng, trong mắt cậu giờ phút này xuất hiện hai hòa thượng!
Phập!
Một mũi tên bị ném qua chọc thủng bả vai của Lý Hỏa Vượng.
Nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng không có bất cứ cảm giác đau đớn, tiếp tục cảnh giác nhìn hai hòa thượng giống hệt nhau ở trước mắt.
“Ôi, đạo sĩ, ngươi trúng tên rồi! Không sao chứ?” Lão hòa thượng mới xuất hiện định đến gần lại bị Lý Hỏa Vượng quát ngăn lại.
“Tất cả đứng xa ra, hiện tại ta không tin ai trong hai ngươi!” Lý Hỏa Vượng giơ cao trường kiếm rống to đến mức cổ nổi gân xanh.
Không khẩn cấp giải quyết hai người trong vòng tròn, e rằng chốc nữa khi cậu đón địch sẽ bị đánh lén.
Lão hòa thượng đứng gần chút vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Lý Hỏa Vượng:
“Bành Chất, làm gì có hai hòa thượng, hòa thượng kia là ảo giác của ngươi, nếu không tin hãy đi hỏi người khác, bọn họ cũng căn bản không nhìn thấy."
Lời của hòa thượng khiến Lý Hỏa Vượng nhìn sư huynh đệ khác.
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi thăm, câu trả lời của họ giống như sét đánh Lý Hỏa Vượng ngây người tại chỗ.
"Lý sư huynh, ở đây làm gì có hai hòa thượng, trong trận xe của chúng ta rõ ràng không có hòa thượng nào cả, mau lên đây hỗ trợ! Nỏ của bọn họ lợi hại quá.”
“Không có hòa thượng nào? Tất cả hòa thượng đều là ảo giác của ta? Điều này không thể nào, tệ lắm cũng phải có một người là thật chứ.”
"Không đúng! Đây tuyệt đối không thể nào!" Lý Hỏa Vượng trừng hướng Dương Tiểu Hài thở hổn hển.
“Lúc trước chúng ta tặng tro cốt rõ ràng gặp hòa thượng trên đường đi, hòa thượng kia cùng ta một đường! Ngươi dám nói ngươi không nhìn thấy!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận