Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 294: Hí (2)

Suy xét một hồi, Lý Hỏa Vượng lập tức nghĩ ra đối sách: "Lữ bầu gánh, nếu chúng ta là gánh hát nhỏ thì dựng đài biểu diễn đi, ngươi xem có nhiều người chờ đợi như thế kìa."
Đã diễn kịch thì tất nhiên phải diễn trọn bộ.
Nghe thấy lời Lý Hỏa Vượng nói, Lữ Trạng Nguyên lưng còng gật đầu liên tục.
"Mau mau mau, không nghe thấy tiểu đạo gia nói gì à? Mau tìm chỗ dựng đài lên." Ông đi tới nói tới nhóm người Lữ gia.
"Ui ... phụ thân à, chúng ta vừa mới thoát ra khỏi ổ thổ phỉ, người ở đây cũng chưa tới nhiều mà, nghỉ một lát rồi hãy hát ... ".
Lữ Trạng Nguyên lén nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng ở cách đó không xa, cầm cán tẩu thuốc gõ mạnh vào đầu con trai.
"Bảo ngươi hát thì hát đi! Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Chờ tới khi ngươi làm phụ thân như ta thì hãy nói lời này!"
Ở nơi này không có cây cối hay gậy trúc, không thể dựng được sân khấu nghiêm chỉnh.
Chỉ có thể tìm một mặt tường đổ, căng một tấm vải đỏ lớn lên thì coi như xong.
Xe ngựa được dắt tới phía sau mặt tường để làm hậu trường.
Tuy đơn sơ nhưng may mắn là người trong trấn cũng không kén chọn, thấy có kịch để xem đều ùa tới.
Lý Hỏa Vượng tất nhiên sẽ không ngồi không: "Mọi người đều tới giúp đỡ đi, nhớ kỹ thân phận của chúng ta, bây giờ chúng ta chính là gánh hát nhỏ."
"Diễn xong chúng ta sẽ tới khách điếm nghỉ ngơi một phen."
Lời Lý Hỏa Vượng nói không tính Kim Sơn Trảo, những người khác đều bắt đầu hành động.
Lên nhạc hát kịch, người ngoài nghề như bọn họ quả thực không giúp được gì, chỉ có thể làm trợ thủ, chẳng qua chỉ như vậy cũng giúp nhóm Lữ Trạng Nguyên ung dung hơn không ít.
Lữ Cử Nhân mặc một thân quần áo màu đen giơ đao, ngay khi hắn xuất hiện trên sân khấu thì đám người ồn ào dần dần yên tĩnh.
Những người khác không vỗ tay nhưng trong mắt cũng đầy tò mò.
Tuy Hậu Thục thịnh hành than hí, có điều từ đó nhìn ra được bọn họ cũng không quá bài xích các vở hí khúc.
"Đông thương ! đông thương thương !"
Theo tiếng hí nhạc của Lữ gia, Lữ Cử Nhân bắt đầu hát.
"Kim phụng sai khiến hạ sơn cương ! đông thương vi bất bình bạt đao trợ trượng !"
Lý Hỏa Vượng không ngừng quan sát đánh giá nhóm khán giả, dùng cảm giác nhạy bén của mình tìm kiếm nguy hiểm có khả năng tồn tại.
Có điều khá may mắn, tìm hồi lâu, ngoại trừ tìm được một người có vẻ là kẻ trộm tiền thì không phát hiện ai đáng chú ý.
Lý Hỏa Vượng thấy Kim Sơn Trảo cũng ở trong đám người, xem rất chăm chú.
"Lý sư huynh, trước đó không phải ta không muốn đưa quyển thẻ tre cho huynh, chỉ là ... ".
Giọng nói do dự từ phía sau vang lên, là giọng nói của Xuân Tiểu Mãn, Lý Hỏa Vượng ngắt lời đối phương.
"Ta biết muội bị người nhà bán nên luôn nghĩ rằng mình giữ sẽ tốt hơn. Nhưng 'Đại Thiên Lục' thì không được, thứ này cực kỳ tà tính."
"Chỉ cần muội sơ suất một phen sẽ phải bồi mệnh của mình vào."
"Nhưng mà Lý sư huynh, vì sao huynh lại có thể sử dụng?"
"Ta ... " Lý Hỏa Vượng sờ mặt ngoài bóng loáng của 'Đại Thiên Lục', lộ ra nụ cười khổ: "Ta đã quen rồi."
"Trước đó ta nói chuyện có hơi nặng lời, muội đừng trách ta, tính ta chính là xấu như vậy, muội khoan dung một chút."
Lý Hỏa Vượng lấy Đạo Linh ra đưa cho Xuân Tiểu Mãn.
"Muội cầm lấy cái này mà dùng, tuy mỗi lần sử dụng đều cần tiêu hao tuổi thọ nhưng ít nhất cũng an toàn hơn 'Đại Thiên Lục' một chút."
Xuân Tiểu Mãn đưa tay nhận lấy, nhìn Đạo Linh trong tay, cô ấy kinh ngạc nhìn Lý Hỏa Vượng.
Ở chung một khoảng thời gian dài như vậy, cô ấy đương nhiên hiểu được uy lực của Đạo Linh, đối phương thế mà lại đưa thứ này cho mình.
Chút khó chịu trong lòng thoáng chốc đã tan biến không còn thấy tăm hơi.
Cô ấy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cô đọng lại thành một câu: "Cám ơn Lý sư huynh."
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, thật ra mấy thứ này, cậu không muốn cho đi thứ nào cả.
Cũng không phải cậu ích kỷ, chỉ là những thứ này cái nào cũng rất nguy hiểm.
Thế giới điên khùng này, muốn nhận được cái gì thì nhất định phải bỏ ra cái gì đó.
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng dạy Xuân Tiểu Mãn sử dụng Đạo Linh thì ở bên ngoài xuất hiện sự cố ngoài ý muốn.
Không phải kẻ địch tới, mà là cảm xúc của Lữ Cử Nhân ở trên sân khấu có chút không thích hợp.
Nhìn dáng vẻ phấn khích của hắn, rõ ràng là đã nhập vai diễn.
Cho dù Lý Hỏa Vượng không hiểu gì về hí cũng cảm nhận được lời hát từ miệng hắn rõ ràng không thích hợp.
“Phấn son là thứ thuốc mê người”.
“Mặt phù dung là con cưng của chốn phong trần!”
“Tiểu Kim Liên tựa như Tiêu ác độc!”
“Eo liễu như vòng dây thừng kéo chân ngựa!”
“Một ánh mắt phong lưu khiến ta đội mũ rêu xanh!”
“Một đôi tay ngọc nghìn người gối!”
“Nửa bờ môi son vạn khách nếm!”
“Mặc cho là Trương Vương hay Lý Triệu!”
“Uyên ương bên gối gọi ... Kiều Kiều!”
- Giải thích, "Tiêu ác độc" là Sơn Tiêu hay còn gọi là quỷ núi. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận