Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1307: Phá Đại Nhĩ (1)

"Rốt cuộc ông là ai? Đến bằng đường nào?" Dựa vào minh duệ trực tiếp, Lý Hỏa Vượng có thể cảm thấy được người này không thích hợp một cách rõ ràng, hơn nữa người này cũng không hề che giấu chút nào.
"Lão hán tôi tên là Phá Đại Nhĩ, một người tu nhỏ bé không đáng nhắc đến, Phá Đại Nhĩ bái kiến Lý tiên sư." Đối mặt với sự vạch trần của Lý Hỏa Vượng, Phá Đại Nhĩ không chút hoảng hốt, đoan trang hành đại lễ cho hắn.
"Tán tu? Tu cái gì?"
"Tu thiền."
"Thiền gì?"
"Thiền Dã Hồ."
"Thiền Dã Hồ?" Tầm mắt Lý Hỏa Vượng đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, nhớ lại hành động của tên này lúc trước, có cảm giác quen mắt khó hiểu.
"Lão trượng, ông biết không? Trước đây ta có một người bạn, cậu ấy cũng thích kể chuyện như ông."
"Lão tử tôi đây không phải thuyết thư, tôi đây là đang giảng cổ."
"Cái này không quan trọng, quan trọng là tên Đại Tề đó luôn chạy đến thế giới khác đi thuyết thư, cũng giống ông bây giờ, quan trọng hơn, cậu ấy là Tâm Bàn!"
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, mặt đất dưới chân lão già bỗng nhiên lún xuống, gắt gao túm lấy hai chân ông ta làm ông ta không thể động đậy.
Ngay sau đó, Tích Cốt Kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng đã đâm vào bụng lão già.
Nhưng mà ngay khi Tích Cốt Kiếm đâm vào máu thịt, ông già tóc bạc kia lắc mạnh, ngay sau đó lại vọt lên trên.
Đầu của ông ta liền với lục phủ ngũ tạng, mạch máu chảy đầm đìa trực tiếp rút khỏi cơ thể rồi bay lên không trung, Tích Cốt Kiếm của Lý Hỏa Vượng chỉ đâm trúng một cái xác thịt trống không.
Phá Đại Nhĩ trên không kia kéo đám tạp chủng kia nhanh chóng bay lên, trực tiếp cắm vào cổ một người đàn ông xem náo nhiệt.
Ngay sau đó ông ta giơ tay phải lên, tiện tay rút đầu người đàn ông đang kêu thảm thiết kia ra, cơ thể đối phương lập tức thuộc về ông ta.
Phá Đại Nhĩ có thân thể mới nhìn Lý Hỏa Vượng nói: "Lý tiên sư đừng vội, bọn họ phái tôi tới nói chuyện với cậu, quả thực là thật tâm thật ý nói chuyện."
"Mọi việc đều dễ thương lượng, không cần phải ồn ào như vậy."
Lý Hỏa Vượng dừng lại, cau mày nhìn ông già trước mắt, xem ra thấy cứng rắn không chịu được, đối phương cuối cùng vẫn chọn mềm.
Lý Hỏa Vượng không từ chối việc này, giết ông già này lúc nào cũng được, bấy giờ điều quan trọng hơn là cuối cùng chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng bản thân cũng bị cuốn vào trong chuyện này, kết quả bây giờ hắn vẫn hi lý hồ đồ.
"Được, ông nói đi. Hôm nay phải nói cho rõ ràng, con người ta từ trước đến nay rất hay giảng đạo lý, ta thật sự không biết cuối cùng ta đắc tội với các ngươi ở đâu mà ngay cả nói các ngươi cũng không nói một câu, trực tiếp hạ thủ."
Lý Hỏa Vượng thuyết pháp công phu, triều đình Đại Tề đã nhận được tin tức, con phố này đã bị người bị Đại Tề Giám Thiên Tư cho bao vây.
Đối mặt với bốn phương tám hướng như hổ rình mồi, Phá Đại Nhĩ không sợ chút nào, không kiêu ngạo không siểm nịnh phi, thản nhiên nhìn về phía Lý Hỏa Vượng: "Lý tiên sư thật sự không biết hay giả bộ không biết?"
"Không sai, ta biết nhưng ta cứu Đại Tề cản trở chuyện gì của các ngươi? Yên ổn sống cùng gia đình không được sao?"
"Đương nhiên là không được, một hoa một thế giới, một cây một phù sinh, hoa ở chỗ lão hán đang héo tàn, Lý tiên sư có tâm địa Bồ Tát, không đành lòng nhìn bách tính Đại Tề chết đói, chẳng lẽ lại nhẫn tâm nhìn hàng nghìn hàng vạn bách tính Thiên Trần quốc chết oan chết uổng sao?"
"Đừng lấy đạo đức ép ta! Ta không liên quan gì đến chuyện này! Thế giới các ngươi gặp phải phiền toái lớn, liên quan gì đến ta? Ai chọc các ngươi, các ngươi tìm hắn đi! Các ngươi giết ta là có ý gì?"
Phá Đại Nhĩ trịnh trọng hành lễ với Lý Hỏa Vượng: "Lý tiên sư, thật sự xin lỗi, lúc trước những người đó đều là người thô lỗ, tôi thay bọn họ xin lỗi cậu, lúc trước bọn họ động thủ, tôi cũng không ủng hộ nhưng đáng tiếc là thật sự không khuyên được."
"Lý tiên sư nói không sai, ai chọc chúng tôi, chúng tôi đi tìm người đó, chỉ là chúng tôi muốn đi viên khác trên cây hoa, vừa vặn lại đi ngang qua Đại Tề."
"Nếu triều đình Đại Tề được Lý tiên sư nâng đỡ, vậy lúc chúng tôi đi ngang qua sẽ rất phiền toái."
Sau khi lý giải điều ông già này nhiều lần, Lý Hỏa Vượng phát hiện ý người này là muốn lợi dụng tất cả lực lượng của thế giới bên kia để đến trận chiến lớn.
"Nếu Lý tiên sư thấu tình đạt lý như vậy, không bằng chúng ta làm giao dịch?" Phá Đại Nhĩ vuốt đám râu trắng của mình, cười ha hả nói.
Nghe thế, Lý Hỏa Vượng bán tín bán nghi cười lạnh trong lòng: "Thấy điểm mấu chốt cứng rắn, lúc này mới nghĩ thấu tình đạt lý? Làm thế sớm làm gì vậy?"
Phá Đại Nhĩ còn đang nói: "Lý tiên sư, chúng ta vốn không có mâu thuẫn sinh tử gì, không bằng biến chiến tranh thành tơ lụa bắt tay giảng hòa thì sao?"
"Chỉ cần cậu cho chúng tôi mượn đường từ Đại Tề, Thiên Trần quốc nguyện ý mở kho lương thực, dùng ba năm thu hoạch cứu tế bách tính Đại Tề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận