Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 170: Phật

Tiếng vỗ cánh của loài ruồi nhanh hơn, tiếng ù ù hòa vào tiếng kinh Phật bốn phía.
Mọi người lại cùng trên trăm vạn con ruồi liên kết chặt chẽ về mặt tinh thần, tuy hai mà một.
Người biết ý tưởng của ruồi, ruồi biết suy nghĩ của con người.
Tùy theo Tĩnh Tâm sư thái lòng máy động, ruồi bu trên người Lý Hỏa Vượng dần ngưng tụ thành Bồ Tát tay nâng Tịnh Bình ngồi xếp bằng trên tòa sen, âm thanh nó phát ra át qua âm thanh của Lý Hỏa Vượng, bắt đầu dẫn dắt người khác tụng kinh.
Cảnh tượng trang nghiêm như vậy không giữ được lâu đã bị một tiếng sấm phá vỡ, tất cả mọi người cùng nhìn qua, trời thủng.
Đan Dương Tử mọc ba cái đầu, toàn thân phủ kín các loại khí quan khiến người buồn nôn, chân đạp mây trắng toát ra tiên khí đứng lơ lửng, dùng ba đôi mắt trêu cợt nhìn toàn bộ An Từ Am ở bên dưới.
“Ha ha ... nhóc ... ngươi sẽ ...”
Không nói nhiều, tất cả ni cô già mập, bao gồm Tĩnh Tâm sư thái, nhanh chóng rút ra một chuỗi ngọc Phật đúc bằng vàng từ trong lớp mỡ của mình.
Bọn họ quấn xâu chuỗi vào hai bên cổ tay, ngón trỏ và ngón cái gập vào lòng bàn tay kết ấn Di Đà, người đầy uy nghiêm đẩy mạnh lên cao.
"Niệm phật! Niệm pháp! Niệm tăng! Niệm giới! Niệm thi! Niệm thiên! Sư tu lục niệm! Đắc vô lượng bách thiên Đà La Ni Môn".
Tiếng ù ù lại vang lên, ruồi đen thành hình dạng Phật Đà vọt lên cao, giống như sóng biển kèm theo Phật âm bay về phía Đan Dương Tử ở trên trời.
Đan Dương Tử nhìn sóng thần màu đen ở trước mắt, ba khuôn mặt to cùng lộ nụ cười châm chọc, chân đạp mây trắng, sợi tiên bay quanh người cũng xông về phía đàn ruồi.
Bàn tay phải xúc tu mấp máy bỗng quất mạnh, một thanh kiếm đồng tiền ghép từ tròng mắt xúc tu và máu thịt sinh ra từ lòng bàn tay của Đan Dương Tử.
Kiếm đồng tiền bằng thịt vung mạnh, thịt vụn bay ra, con ruồi nào bị dính vào thì máu thịt đều sẽ nhanh chóng vặn vẹo.
Những cái đầu Đan Dương Tử tí hon mấp máy thét chói tai thay thế đầu ruồi chuyển hướng tấn công đồng loại của mình.
Giờ phút này, Lý Hỏa Vượng ở bên dưới hai chân xếp bằng, biểu cảm nghiêm túc không dao động, trong miệng tiếp tục niệm kinh Phật, âm thanh càng lúc càng lớn hơn.
Tiếng tụng kinh thúc đẩy trong An Từ Am, tất cả giòi bọ màu trắng mấp máy trên thức ăn ôi thiu nhanh chóng lớn thành ruồi, chúng nó vỗ cánh ruồi ướt sũng bay lên khung trời vô cùng hỗn loạn.
Trong một chốc bầu trời hỗn loạn tới cực điểm, kịch liệt giao chiến khiến không trung rơi mưa ruồi chết màu đen.
Tình hình căng thẳng nhưng Tĩnh Tâm tỏ ra không chút hoang mang, nếu trước đó nàng đã trợ giúp Lý Hỏa Vượng thì tự nhiên là có nắm chắc trăm phần trăm.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi chắp tay, vẻ mặt từ bi nhỏ giọng ngâm:
"Nhiếp thụ tử hình, xá tam chủng phân, như hết thảy sắc tất nhập không giới, như là Bồ Tát hằng sa chư nguyện tất nhập tư nguyện, thiện tai thiện tai."
Cùng với Phật âm không linh vang lên, một luồng sáng xé rách bầu trời, từ trên trời giáng xuống, hoàn toàn độ Lý Hỏa Vượng thành Kim Thân Phật Đà vô bi vô hỉ.
Khoảnh khắc thân thể của Lý Hỏa Vượng bị chiếu thành màu vàng, Đan Dương Tử ở trên trời, những khí quan kinh dị trên người cũng bị dát vàng, di chuyển cực kỳ chậm chạp.
Nhân dịp tốt đó, đàn ruồi ở bốn phía bắt lấy cơ hội xúm lại, bao vây kín Đan Dương Tử.
Oong! Oong! Oong!
Đàn ruồi không ngừng mở rộng, cuối cùng lại hình thành Bồ Tát nâng Tịnh Bình ngồi xếp bằng trên hoa sen to lớn chậm rãi đáp xuống đất.
Cách mặt đất ngắn lại một tấc là Bồ Tát sẽ thu nhỏ vào trong một phần, dị tượng xé rách bầu trời cũng yếu bớt.
Tiếng tụng kinh, gõ mõ, đánh chuông, tất cả âm thanh nhỏ dần, giống như mọi thứ sắp kết thúc.
Trên mặt đất, hai ni cô mập cầm bút lông to cỡ cây lau nhà, đầu bút dính đầy hương tro lấy từ lư hương, mắt ni cô mang theo mong đợi nhìn ruồi bọ.
Trông thấy cảnh này, Tĩnh Tâm sư thái đang tụng kinh trong lòng vụt qua một chút tham lam, dựa theo tình huống bình thường, chờ kết thúc thì thứ bên trong con ruồi sẽ thuộc về nàng.
“Thứ này cũng rất hiếm thấy, không biết hương vị thế nào."
Đang lúc Tĩnh Tâm sư thái cho rằng hết thảy đều đi theo chiều hướng tốt thì phát sinh ngoài ý muốn.
Lý Hỏa Vượng toàn thân bao phủ ánh sáng vàng bỗng ho khan, ho sặc sụa.
“Chuyện gì vậy? Sao ta không cảm giác được suy nghĩ của hắn? Tiểu tử này cắt đứt Thanh Tịnh Tâm với chúng ta!” Một ni cô già giật mình hét lớn.
Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng ôm cổ bỗng há miệng to hết cỡ, phát ra tiếng nôn khan đến tột độ.
Những người có mặt đều nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ vượt sức tưởng tượng, từ trong miệng đạo sĩ mặc áo đạo màu đỏ có mấy xúc tu màu đen mấp máy kèm chất lỏng đặc quánh thò ra từ sâu trong yết hầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận