Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 362: Bóng tối

“Lý sư huynh, Vương Vi là ai?” Nghe thấy Lý Hỏa Vượng ở đó lẩm bẩm một mình, Bạch Linh Miểu ở một bên quả thực có chút không nhịn được mà hỏi.
Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ không có gì mà lắc lắc đầu: “Haha, Vương Vi không phải là ai cả, ông ta căn bản không tồn tại.”
Dưới sự dìu đỡ của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng dẫn theo những người khác từng bước đi trở về.
So với lúc đi vào, đường về có vẻ đỡ khó khăn hơn.
Dù sao cũng không có ai chết, hơn nữa còn tìm thấy Hắc Thái Tuế, ai nấy đều bước đi nhanh nhẹn.
"Lý sư huynh, lần này chúng ta đừng vội rời đi nữa, có thể ở chỗ lão Tôn nghỉ ngơi cho khỏe không? Đệ muốn ăn mấy bữa thịt dê nữa, tới nơi tồi tàn này một chuyến, chí ít tổn thọ nửa năm.”
Người nói là Cẩu Oa với khuôn mặt mảng trắng mảng vàng, cậu ấy rũ mặt buồn bã nhìn Lý Hỏa Vượng.
Nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của những người khác xung quanh, Lý Hỏa Vượng gật gật đầu: "Được, chuyến này cũng cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, nghỉ ngơi thêm một chút cũng là điều nên làm.”
Dù sao con người cũng không phải được làm từ sắt, mình quả thực cũng nên suy xét đến khả năng chịu đựng của người khác.
Nghe thấy lời này, Cẩu Oa phấn khích nắm chặt tay, vừa nghĩ đến những món thịt dê thơm ngon kia, nước miếng trong miệng cậu ấy không tự chủ mà bắt đầu chảy ra.
"Ôi, thịt dê ở Thanh Khâu chính là danh bất hư truyền, những nơi khác hoàn toàn không thể sánh được.”
“Chờ một chút, Cẩu Oa, đệ đang túm thứ gì trong tay vậy?” Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một số sợi lông màu trắng đung đưa qua lại theo nắm tay của cậu ấy.
Cẩu Oa giơ nắm tay trước mặt Lý Hỏa Vượng và mở ra: "Ồ, cái này sao, đây là những sợi lông trắng trên người những con lân đó, đệ đã cắt đứt rất nhiều. Nếu nó đã biến Tôn Bảo Lộc thành như vậy, vậy chắc chắn cũng không phải vật tầm thường.”
"Có lẽ đến những vùng đất lớn, có thể bán được giá tốt, cũng có thể trợ giúp một chút cho chúng ta cũng nên. Suốt dọc đường này, chi phí ăn mặc cũng không ít.”
Những chiếc tua trắng được bọc trong vải xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng. Từng nhúm từng nhúm trông giống như cuộn bông.
Lý Hỏa Vượng lắc lắc đầu, tên Cẩu Oa này nói ba câu đều không rời khỏi tiền: “Vũ Sư kia cũng chết rồi, thứ này có tác dụng hay không cũng chưa chắc, vậy mà đệ lại lấy về?”
Cẩu Oa nghe thấy lời này, trong lòng đập loạn một cái, cẩn thận giơ ngón tay út ra, nhẹ nhàng phủi phủi trên những chiếc tua trắng kia.
Sau đó cậu ấy nhìn chằm chằm vào móng tay của mình. Cùng với sự chuyển động của mình, móng tay lật ngược đến vị trí của mặt trong đầu ngón tay, mà mặt trong đầu ngón tay với những chiếc văn hoa tay xoắn ốc lại chuyển đến vị trí của móng tay.
"Cái này... cái này... cái này..." Cẩu Oa nhìn ngón tay út lật ngược, bất lực nhìn về phía Lý Hỏa Vượng: “Lý sư huynh, cái này đảo ngược rồi, đảo ngược rồi.”
"Hoảng cái gì? Ngược hay xuôi cũng sử dụng giống nhau, thứ này đệ cũng đừng vội bán đi nữa, không bằng suy nghĩ xem làm sao có thể dùng thứ này để giết kẻ địch, ví dụ như, quấn vào kim châm, dùng ống thổi nó ra chẳng hạn.”
Lời nhắc nhở của Lý Hỏa Vượng khiến mắt Cẩu Oa lập tức sáng lên: "Ôi! Đúng vậy! Lý sư huynh không hổ là biết chữ, thông minh hơn kẻ quê mùa như đệ.”
Lúc này trong lòng cậu ấy có chút hưng phấn, tính ra mình cũng coi như có được thần thông khiến cơ thể người khác biến ảo.
Không cần biết là thật hay giả, nếu mình ra tay trước mặt những người phụ nữ kia, bọn họ còn không vội vàng làm vợ của mình sao?
Hơn nữa sau này mình cũng không cần làm kẻ giúp việc nữa, mình cũng có thể giúp được cho Lý sư huynh.
Nghĩ đến đây, Cẩu Oa cũng không quan tâm đến ngón tay út lật ngược của mình, nhanh chóng cởi áo của mình ra, cẩn thận bọc lấy những chiếc tua trắng đó.
Vào lúc Cẩu Oa đang suy nghĩ về những tâm tư nhỏ của mình, cậu ấy lại phát hiện bước chân của những người khác đang từ từ dừng lại.
"Chờ một chút, có gì đó không đúng, sao đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tới cái vạc đồng trước đó?”
Lời nói của Lý Hỏa Vượng giống như một gáo nước lạnh dội vào lòng mọi người, không chỉ dập tắt niềm vui trong lòng bọn họ mà còn khiến một số người nhút nhát run rẩy trong lòng.
Mọi người ngơ ngác nhìn vào bóng tối xung quanh, cố gắng tìm kiếm những điểm tương đồng với lúc bọn họ tới.
Nhưng điều khiến bọn họ tuyệt vọng là bóng tối xung quanh hoàn toàn giống hệt nhau.
"Nơi này không ổn. Nó có thể khiến chúng ta lạc đường.” Sự thoải mái vừa rồi đã biến mất, trên mặt ai nấy đều đầy vẻ lo lắng và căng thẳng.
"Đừng hoảng sợ! Hãy nhìn dấu chân! Chúng ta đi theo dấu chân!" Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến tất cả mọi người đều lập tức rọi đá huỳnh quang đang chiếu sáng trong tay xuống mặt đất.
Nhìn thấy những dấu chân rõ ràng trên mặt đất khiến tâm trạng hoảng loạn của mọi người có chút ổn định lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận