Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 955: Tử vong (1)

“Ni nhi à, con nên nhớ, đánh cây hoa này, nhất định phải ném lên trên, sức phải rất là mạnh, chứ không đủ sức, thì nước sắt sẽ chảy xuống đổ lên người của con.”
“Qua !” Khi cây hoa được trình diện lần nữa trên tường, con mắt của Lý Tuế tức thời sáng ra. “Thật là đẹp.”
Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Lý Tuế, động tác tát nước sắt của ông lão càng mạnh hơn, một gáo lại một gáo tạt lên tường.
Đợi tới khi kết thúc đánh cây hoa, ông lão thở hổn hển đi tới bên cạnh Lý Tuế. “Ni nhi? Sao rồi? Đã học được chưa? Nếu chưa rõ, cha có thể dạy con thêm lần nữa!”
“Dạ được dạ được!” Lý Tuế vui mừng gật đầu lia lịa, thứ này xem hoài cũng không thấy chán.
“Cũng được, chúng ta đi về! Lại nấu nước sắt tiếp!” Ông lão nói xong đã khiêng cái thùng, dẫn theo Lý Tuế vui vẻ mà về nhà.
Nhưng mà mới đi chưa được mấy bước, thì có một tên vô lại giữa trời lạnh mà để lộ cánh tay với làn da xanh, đứng cản lại trước mặt hai người họ.” Ây da, nhạc phụ đại nhân, ta ở từ xa đã nhìn thấy ông đang đánh cây hoa, qua lễ tốt, qua lễ tốt.”
Khi ông lão nhìn kỹ người trước mặt là ai thì đã đứng cản lại trước mặt Lý Tuế, đưa thùng nước sắt lên mà hét lớn: “Ngươi là cái thằng tán tận lương tâm! Cút ra! Ngươi bán Ni nhi của ta một lần còn chưa đủ sao!”
Lời nói của ông lão lại nhắc nhở tên vô lại ở trước mắt có một người phụ nữ quen thuộc.
Khi vô lại nhìn rõ Lý Tuế thì đôi mắt lập tức sáng lên. “Ở xa vậy mà lại có thể chạy về sao? Được lắm, Ni nhi, không gặp lâu vậy, có nhớ tướng công không?”
“Cút ra!”
“Bùng!” nhìn thấy thùng sắt hướng vào mình mà đập, đã khiến cho vô lại giật cả mình, nhanh chóng lui xuống mấy bước, cũng xem như không bị đập trúng.
“Ây da, lão già này! Ngươi dám chọc ta sao!” Vô lại xăng tay áo lên và lao tới, đánh đập lên người ông lão.
“Ông lão ngươi hãy nghe rõ! Ni nhi đã gả cho ta! Giờ nàng là người của ta, ta muốn bán thì bán! Muốn cầm thì cầm! Cho dù có đi nha môn kiện ta, thì lý lẽ cũng ở bên ta!”
“Ni nhi! Chạy mau, mau chạy! Về nhà đi con!
“Ông lão vừa cản vừa nhìn Lý Tuế hét lên.
Lý Tuế không hề đi, nàng vẫn đứng đó nhìn những gì xảy ra trước mặt, và bắt đầu hiểu được những ý nghĩ phức tạp trong đó.
Cha chưa từng dạy ta những thứ này, nàng có chút không hiểu.
Khi nhìn thấy ông lão bị té ở dưới đất, Lý Tuế bước lên mở miệng nói: “Tại sao ngươi lại đánh hắn? Hắn sẽ dạy ta đánh cây hoa, ngươi không được đánh hắn.”
Vô lại ngừng lại, có chút kỳ lạ mà nhìn Lý Tuế: “Ây da, ngươi cũng từng bị bán qua thì cũng xem như trải qua sự đời? Lúc trước không dám nói gì, bây giờ lại dám cãi ta sao?”
Trong lúc Lý Tuế đang tỉ mỉ xem thần thái của hắn thì, tên vô lại đưa tay lên, tán mạnh vào mặt của Lý Tuế. “Nhìn gì mà nhìn! Muốn ăn đòn sao?”
Lý Tuế nhìn ông lão mặt bị sưng mũi đang chảy máu đang ngồi ở dưới đất, lại nhìn qua tên vô lại, đột nhiên có một cảm xúc đặc biệt dâng lên, từ đó tới chưa chưa từng có qua cảm giác đặc biệt này.
“Tát” lại một cái tán. “Mẹ ngươi, bây giờ hãy cút về nhà ngay! Về giặt đồ cho ta! Nhà cửa từ trong ra ngoài phải dọn dẹp sạch sẽ!
Hai cái tát đã khiến cho đầu của Lý Tuế có chút nghiêng, nhưng nàng lại không cảm thấy đau, bởi vì đầu này không phải của nàng.
Tuy không có cảm giác đau, nhưng Lý Tuế lại có cảm xúc mới lạ nào đó. Phẫn nộ.
Lý Tuế từ từ đưa tay lên, học như hắn, tát mạnh vào mặt của đối phương. “Ka” một tiếng, cằm của tên vô lại lập tức bị lệch ra khỏi, má trái của hắn cũng bị sưng lên thấy rõ rệt.
Hắn bịt lấy cái cổ gương mặt kinh ngạc mà nhìn Lý Tuế, kinh ngạc vì sức mạnh của đối phương, kinh ngạc vì đối phương dám đánh trả.
“Ta muốn giết chết ngươi.” Lý Tuế lại tát thêm một cái, đầu của tên vô lại có tiếng kêu ung ung.
Lúc này cuối cùng hắn cũng đã phản ứng lại, sợ hãi che cảm của mình, cố gắng mà chạy khỏi.
Lý Tuế không có đuổi theo, nàng đi tới bên cạnh ông lão, đưa tay đỡ ông dậy.
Ông lão lại không quan tâm thương tích của mình, mà ngược lại rất lo lắng cho Lý Tuế. “ Ni nhi, con không sao chứ? Mặt có đau không con?”
Không giống như lúc nãy, lúc này Lý Tuế đã hiểu được lời nói của đối phương, đối với sự lo lắng và quan tâm, nàng nghiêm túc nghe và trả lời với giọng đầy ngờ vực: Ni nhi là ai? Con không phải tên Ni, con tên là Lý Tuế.”
“Không không không! Ngươi chính là Ni nhi! Ngươi chính là con gái của ta!” Ông lão điên cuồng lắc đầu, kèo Lý Tuế về nhà.
Lúc cúi đầu nhìn xuống bộ đồ của mình đang mặc, thì Lý Tuế đột nhiên hiểu ra chuyện gì, đối phương đã xem bản thân mình là con gái chết đi của mình.
Trong khi nàng muốn mở miệng giải thích, thì không biết tại sao, trong lòng có chút giằng co, khiến nàng không thể nói ra.
Bị dắt về như thế, Lý Tuế lại lần nữa được dẫn về phía sau tiệm rèn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận