Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 536: Đến

"Nói đi, thứ này rốt cuộc lấy ở đâu? Vừa rồi ta thấy ngươi thập thò đáng nghi lắm.”
Cảm giác được tình huống không đúng lắm, Cao Trí Kiên cầm cái xẻng nhướng cao chân mày tiến lên một bước.
"Làm gì thế hả! Ta phạm vương pháp sao? Làm gì hung hăng vậy? Ta nhặt được cuốn sách này!” Cẩu Oa hậm hực vươn tay, rốt cuộc cướp lại sách từ tay Xuân Tiểu Mãn.
“Nhặt được? Loại sách này có thể tùy tiện nhặt hay sao?”
"Đương nhiên là nhặt!”
Nói đến đây giọng Cẩu Oa nhỏ lại:
“Chẳng qua là nhặt trong hầm bên dưới từ đường Bạch gia ...”
“Ngươi ...!” Xuân Tiểu Mãn đang định mở miệng, Cẩu Oa hết sức căng thẳng đặt tay lên môi suỵt ngăn lại.
Cẩu Oa liếc trộm Bạch Linh Miểu mất hồn mất vía đi phía sau, lại gần Xuân Tiểu Mãn, nói:
“Tỷ, hãy nghĩ đi, người Bạch gia làm rầm rộ như vậy chỉ để xây chơi sao?”
“Tỷ, hãy nghĩ kỹ đi, bộ dạng giống quỷ của Lý sư huynh lúc trở về, chúng ta biết Lý sư huynh có thần thông xuất thần nhập hóa, người Bạch gia không có chút bản lĩnh thì sao có thể buộc sư huynh thành như vậy? Không thể nào đúng không? Chắc chắn bọn họ có hàng!”
“Tỷ nghĩ sâu thêm đi, mặc kệ lúc trước bọn họ dùng cái gì, biết cái gì, dù sao bọn họ hiện tại chết hết, vậy đồ của bọn họ đều thuộc về chúng ta!” Cẩu Oa nói đến đây thì mặt mày hớn hở.
Nghe lời này, Xuân Tiểu Mãn giữ biểu cảm rất là lạnh nhạt:
“Học mấy thứ này có ích gì? Học theo bọn họ lấy người sống đóng nền à? Nếu ngươi dám học thứ đó thì đừng trách ta không để ý tình cảm người nhà!”
“Ài, ngươi không biết biến báo gì cả, chúng ta không học những thứ thất đức là được, không học mấy biện pháp giết người.”
“Ta nói này, trong nhà có rất nhiều thứ tốt, còn có nhiều sách, bên trong chắc chắn có công phu Thần Tiên!”
“Chờ chúng ta học xong chúng, không cần giết người, nhưng từ đấy không ai dám khi dễ chúng ta nữa.”
Xuân Tiểu Mãn cúi đầu nhìn trường kiếm bên hông, trên mặt lộ ra một chút do dự.
Hiện tại Lý sư huynh ra đi rồi, lỡ về sau gặp nguy cơ, dựa vào trường kiếm của cô ấy có bảo vệ được không?
Xuân Tiểu Mãn giật lấy sách trong tay Cẩu Oa, nhìn kỹ rồi mở miệng nói:
“Tạm thời đừng nói cho Miểu Miểu, trạng thái của muội ấy đang không được tốt, chờ ba chúng ta mò rõ trạng huống rồi tính tiếp.”
“Được rồi, nghe lời ngươi, lần này có món hời lớn, đủ cho ba chúng ta chia.”
Trong Ngân Lăng Thành, Lý Hỏa Vượng phong trần vất vả xoay người xuống ngựa, cột ngựa trong chuồng ngựa của khách điếm, nhưng bất ngờ không thấy Màn Thầu ngủ gật đầu.
Lý Hỏa Vượng vòng quanh xe ngựa mấy vòng, thấy con chó này hai móng đặt trong chuồng ngựa, đang giành đậu của con ngựa.
“Mập vậy rồi còn ăn?’ Lý Hỏa Vượng xách nó lên: “Cho ngươi đi cùng là vì khiến ngươi trông xe ngựa, chứ không phải lại đây ăn.”
"Gâu gâu gâu!" Nhìn thấy chủ nhân đi vắng từ lâu nay trở về, Màn Thầu rất là kích động, lắc đầu vẫy đuôi, người vặn vẹo như con giòi.
Khi Màn Thầu liếm giày của Lý Hỏa Vượng thì bị cậu đè đầu xuống.
"Chuyện gì? Ngươi bị thương? Đây là ai làm?" Lý Hỏa Vượng nhìn lỗ hổng trên lỗ tai của Màn Thầu, hơi cau mày.
Màn Thầu rõ ràng không biết Lý Hỏa Vượng đang nói gì, vẫy đuôi muốn chui vào ngực của cậu.
"Lại đây!" Lý Hỏa Vượng túm da sau gáy Màn Thầu đi vào đại đường.
"Chưởng quầy, ta cho ngươi đủ bạc rồi mà tại sao không trông chừng nổi một con chó?”
Đối diện Lý Hỏa Vượng chất vấn, chưởng quầy mập vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
“Ài, vị khách quan này, việc này không thể trách ta, chó của ngươi tự mình chạy ra ngoài."
"Ngươi cũng biết, chó của ngươi là chó cái, nó chạy ra đường giành chó đực với một con chó cái khác, không giành thắng, kết quả bị con chó cái kia cắn thành như vậy."
Màn Thầu không biết hai người ở trước mặt mình đang nói cái gì, vẻ mặt vô tội ngồi xổm ở đó nhìn Lý Hỏa Vượng.
Loại tình huống này khiến Lý Hỏa Vượng thật sự có chút câm nín, muốn nổi khùng lên cũng không được:
“Chó cái cắn bị thương nó đâu?”
“Chạy rồi, toàn là chó hoang, phối giống xong chúng nó liền đi.”
Lý Hỏa Vượng câm nín vỗ nhẹ đầu Màn Thầu, xoay người lên lầu về phòng trọ.
Gấp gáp trở về, qua loa ăn ngủ, Lý Hỏa Vượng mệt mỏi nằm xuống giường ngủ một ngày một đêm.
Sau khi tỉnh lại, Lý Hỏa Vượng kêu nhà bếp nấu ít thức ăn theo mùa, rửa mặt súc miệng xong cậu bắt đầu nhai nuốt.
Lý Hỏa Vượng vừa ăn vừa suy nghĩ nên dùng cái gì hỏi mé chuyện Gia Cát Uyên với Ký Tướng.
Trực tiếp đến trước mặt Ký Tướng hỏi Gia Cát Uyên là ai, Lý Hỏa Vượng không đủ tư cách.
“Thôi thì liên hệ Thác Bạt Đan Thanh trước đã, chờ xác định tình huống hiện tại của Ký Tướng rồi tính tiếp, xem bộ dạng lúc trước của Ký Tướng, lần này làm việc thất bại chắc rất nghiêm trọng.”
Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ như vậy thì từ xà nhà có tiếng bồ câu kêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận