Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 152: Đau đớn (1)

Tôn Hiểu Cầm run rẩy chậm rãi đi qua, mà Lý Hỏa Vượng thì bản năng không ngừng quay đầu, biểu cảm bắt đầu trở nên cực kỳ thống khổ.
"Không, không đúng, tất cả là giả, giả hết! Đều là Tịch Nguyệt Thập Bát biên ra! Thế giới bên kia mới là thật! Ta không thể khiến ảo giác lại lần nữa khống chế ta!"
Lý Hỏa Vượng nỗ lực thuyết phục bản thân, nhưng bàn tay cầm miếng chai đôi khi siết chặt đôi khi thả lỏng. Cậu hít thở ngày càng dồn dập, đồng tử đôi khi nở to đôi khi thu nhỏ.
Khi Tôn Hiểu Cầm đi tới hàng rào nhà trẻ, hai tay vịn hàng rào, cuối cùng chậm rãi quỳ xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, âm thanh mang theo một chút run rẩy tiếp tục khuyên bảo:
“Con trai, mẹ quỳ xin con đấy. Mẹ bán nhà của chúng ta vì con rồi, trong nhà không còn tiền để đền cho người ta.”
Một câu nói bình tĩnh này hoàn toàn khiến Lý Hỏa Vượng tan vỡ, biểu cảm của cậu cực độ vặn vẹo ôm cô bé, hai đầu gối chạm đất, hai hàng nước mắt chảy xuống.
"Mẹ!"
Giờ phút này, Lý Hỏa Vượng mặt nổi gân xanh há to miệng, vô thanh gào khan, nước miếng từ khóe miệng và nước mắt vô thanh nhỏ xuống nền nhà trẻ in hình vẽ hoạt hình.
Lý Hỏa Vượng nhìn mẹ ở phương xa, hít một hơi thật sâu, hét ra tất cả giãy giụa và mờ mịt ẩn sâu trong lòng mình:
“Mẹ! Con không phân rõ được! Con thật sự không phân rõ được! A a a!”
“Con thật sự không phân rõ được ... Con thật sự không phân rõ được ... Con thật sự không phân rõ được.”
Lý Hỏa Vượng quỳ trong sân nhà trẻ, ôm chặt cô bé, đôi mắt tràn ngập mờ mịt lẩm bẩm.
Nơi này rốt cuộc là hiện thực hay là ảo giác, nó là giả hay thật? Lý Hỏa Vượng trong một chốc có chút không phân biệt được.
Lúc trước Tĩnh Tâm sư thái nói trong lòng ai đều tràn ngập mờ mịt, Lý Hỏa Vượng đã từng phản bác lại.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng nhìn Tôn Hiểu Cầm cách hàng rào quỳ hướng mình mới hiểu hàm nghĩa thật sự trong câu nói của Tĩnh Tâm sư thái.
Tâm Tố là Tâm Tố, vô luận bọn họ lựa chọn xem bên nào là hiện thực thì mãi mãi bị Mê Võng bao bọc.
Đây là số phận của Tâm Tố, ai cũng trốn không thoát.
Ngay lúc này, một bàn tay nhỏ cầm khăn tay vươn ra từ ngực của Lý Hỏa Vượng.
Bàn tay cầm khăn nhẹ lau nước mắt trên mặt cậu.
Lý Hỏa Vượng run rẩy cúi đầu nhìn, thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu, cô bé đang hết sức chăm chú lau nước mắt cho cậu.
“Chú, không khóc.”
Nhìn khuôn mặt đáng yêu đó, trong khoảnh khắc Lý Hỏa Vượng giật mình nhận ra, có lẽ cô bé này là người sống.
Nghĩ đến vừa rồi mình suýt xuống tay hại cô bé lương thiện như vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng tuôn ra nghĩ mà sợ.
“Lỡ như cô bé là Tịch Nguyệt Thập Bát giả trang thì sao? Giết con bé!”
Ý nghĩ này mới nảy ra trong óc đã khiến Lý Hỏa Vượng sản sinh cực độ chán ghét bản thân:
"Ngậm miệng! Ngậm miệng! Mày có nghĩ đến chuyện đứa bé này có lẽ là người sống không? Mạng của mày thật sự quan trọng hơn cô bé sao? Cô bé ít nhất là người bình thường! Còn mày thì sao? Lý Hỏa Vượng! Mày là đồ điên! Tên điên vô dụng! Mày có tư cách gì lấy mạng của cô bé ra đổi!”
Lý Hỏa Vượng siết chặt miếng chai, dù bị cạnh sắc bén đâm máu thịt nhầy nhụa cũng không buông tay.
Tiếng rống của Lý Hỏa Vượng làm người xung quanh sợ hết hồn, lần lượt thụt lùi mấy bước.
Lúc này trong đầu của Lý Hỏa Vượng giống như có hai người tí hon đánh nhau, ảo giác, chân thực hành hạ khiến nội tâm của cậu thống khổ tột độ, mọi thứ đè ép cậu nghẹt thở.
Lý Hỏa Vượng từng muốn chết, chỉ cần chết đi thì sẽ không phải chịu hành hạ như vậy nữa.
Tên điên như cậu không cần sống cho chật đất, cậu chết đi là điều tốt nhất cho mọi người, mẹ không còn gánh nặng, Đan Dương Tử cũng không thể nào nhờ cậy thân thể của cậu sống lại.
Bên ngoài nhà trẻ vang lên một giọng nói khác:
“Tất cả cất súng đi, chàng trai, tôi có thể trò chuyện vài câu với cậu không?”
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên bụng to mặc đồ thường cầm cái loa. Lý Hỏa Vượng không biết thân phận của người này, nhưng từ việc đám cảnh sát thật sự chĩa súng xuống đất đoán ra thân phận của người này không thấp.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn sang hướng khác, người đàn ông trung niên cầm loa chậm rãi nâng lên tay phải:
“Này chàng trai, cậu biết đấy, tục ngữ nói rất hay ...”
Khi người đàn ông nói đến nửa khúc sau thì bỗng ngón trỏ tay phải chĩa lên hơi cong.
Vèo!
Một viên đạn súng trường xoay tít bắn ra từ nòng súng trong cửa sổ khép hờ ở phương xa, bay nhanh về phía sau gáy của Lý Hỏa Vượng.
Ngay trong nháy mắt này, một loại cảm giác cực kỳ đặc biệt bao phủ toàn bộ Lý Hỏa Vượng, cậu bỗng nhiên căng cứng, bản năng nghiêng đầu.
Bùm!
Thân thể Lý Hỏa Vượng co giật, đầu ngửa cao rồi nặng nề ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận